“Chú không muốn cháu bám lấy chú nữa, đúng không?”
“Còn phải hỏi sao?” Nghiêm Kình cười khẩy một tiếng, giật tay về.
“Vậy… Chúng ta thử thách không chú?”
“Lại muốn giở trò gì?”
Thượng Quan Uyển mím mím môi giấu đi nụ cười đắng, nhàn nhạt đưa ra mong muốn của mình.
“Nếu trong một tháng, cháu không thể khiến chú “yêu” cháu, thì cháu sẽ tự động rời đi, có được không?”
“Cháu tự đánh giá cao mình quá nhỉ?”
“Chỉ một tháng thôi mà? Chú sợ cái gì? Không lẽ…”
“Không lẽ là sợ chú yêu cháu à?”
Chẳng biết là nói trúng tim đen, hay là nói phải lời không nên nói mà gương mặt của Nghiêm Kình tối sầm lại, hắn nghiến răng hạ quyết tâm cùng con nhóc không biết trời cao đất dày này mà chơi trò “trẻ con”.
“Được, một tháng, chỉ có một tháng, nếu sau một tháng tôi không động lòng, thì cút khỏi mắt tôi.”
Tưởng Tuyết Hân, tôi không phải là kẻ rộng lượng, càng không phải kẻ dễ dàng buông tay.
Lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng tôi chấp nhận để em rời xa. Nếu em còn muốn quay trở lại, Lệ Thương Trì này sẽ cho em thấy, cuộc đời em ngẩng đầu lên chỉ toàn là hố đen.
"Tưởng Tuyết Hân, tôi xác nhận rằng đã không còn tình cảm với cô nữa."
"Không sao... Không sao cả, chỉ cần em yêu anh là được rồi."
...
"Lệ Thương Trì, tôi muốn ly hôn, xin anh... Tôi sẽ không cố chấp thêm nữa... Xin anh buông tha cho tôi..."
"Tưởng Tuyết Hân, em nghĩ xem? Tôi có thể buông tha cho em được hay không? Ngoan ngoãn sinh con cho tôi đi."
Châu Hải Nhan đã từng nghĩ rằng những ngày gặp được Trình Dực chính là chuỗi ký ức hạnh phúc nhất mà cô từng có, và cũng chỉ vì muốn được ở bên cạnh hắn, cô đã chấp nhận cất giấu thứ tình cảm đơn phương này ở trong lòng.
Thế nhưng sau khi Châu Hải Nhan biết được những điều tốt đẹp mà Trình Dực mang đến chỉ là vì cô có gương mặt giống với người trong tim của hắn, vào cái ngày đó, thế giới nhỏ của Châu Hải Nhan dường như vỡ ra hàng trăm mảnh.
Và rồi giây phút mà hắn nhận ra là cô đang muốn chạy trốn, Trình Dực cũng chẳng ngần ngại để cho Châu Hải Nhan biết được bộ mặt thật sự của mình, rằng hắn không hề tốt lành như những gì mà cô từng thấy.
Trình Dực làm mọi cách để giữ cô bên cạnh, kể cả việc phá hủy cuộc sống của cô và giam cầm cô trong ngục tù của hắn.
Trình Dực còn muốn nhắc nhở cho cô biết một điều, vĩnh viễn cả cuộc đời này Châu Hải Nhan cũng không còn khả năng trốn chạy khỏi hắn một lần nữa.
Hắn không cảm thấy phiền phức khi phải lấy về một người vợ câm, tuy nhiên vì hiểu lầm mà khiến cho Bắc Quân Thần không ngừng dày vò Kiều Ly.
Hắn xem cô là thế thân, càng căm hận gia đình cô vì dám bày mưu tính kế tiếp cận hắn.
"Trăm phương ngàn kế kết hôn cùng tôi, bây giờ muốn chạy trốn?"
Bắc Quân Thần xé tan đơn yêu cầu ly hôn trên tay thành trăm mảnh nhỏ trước mặt Kiều Ly, sát khí dày đặc kề sát mặt cô mà gầm gừ.
"Không còn cơ hội nữa!"