Vương Kiều Khả cô từ nhỏ đã được nuông chiều, vốn nghĩ mình sau khi lấy chồng sẽ có một anh chồng cứng rắn mạnh mẽ cho cô khỏa sức nũng nịu.
Nhưng ông trời đâu cho ai tất cả, hắn ta là một thầy thuốc có tiếng, người mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Hắn tài hoa phong nhã, bộ dáng thanh tao đĩnh đạc, lạnh lùng đến thấu tim.
Nhưng làm sao mà cô biết được sau khi hắn cưới cô lại là bộ dáng này cơ chứ.
“Khả Nhi, em có muốn tiểu Ân hầu hạ em lần nữa không, nó còn muốn khám phá hang động đấy.”
Cái tên biến thái này, hắn thật sự là thầy thuốc đó hả. Cô còn nhớ lần đâu tiên gặp hắn còn bị ném cho ánh mắt “trìu mến” kia mà.
…
Năm tháng trước, cô về đến nhà liền chạy vào trong xem có chuyện gì, Kiều Khả nghe có Cốc Gia đến.
“Khả Nhi, cháu về rồi sao lại đây, lại đây với ông.”
…
Cái gì chứ? Là để cô học hỏi thêm về ngành học sao, cô chỉ vì muốn nối nghiệp cha, cũng muốn cho ông được vui mà học bác sĩ trung y. Ai mà ngờ được chứ, có ngày lại bị ông cho đi “công tác” xa như vậy.
Đã thế, thầy của cô lại là cái người nhìn ngang ngạnh kia sao, nhìn hắn ta đanh đá thật đấy. Bộ dáng thanh tao, tay cầm quạt lướt nhẹ liếc mắt đến dò xét cô.
Nghe nói hắn là bạn thân của cha mẹ cô, là thầy thuốc giỏi nhất Hàm Châu. Và cũng là ân nhân của cô năm đó.
Vương Kiều Khả x Cốc Dương Bách Ân.
Cô là một giảng viên gương mẫu, ngày ngày đều đến giảng đường đúng giờ, giảng dạy vô cùng hăng say.
Cơ mà đó là chuyện của ban ngày…
Vào ban đêm: “Đan Đan cậu tới trễ quá đấy!”
“Sao nào, mất kiên nhẫn như thế làm gì? Bà đây bận soạn giáo án.”
Diện mạo lúc này khác hoàn toàn với lúc ở giảng đường, nhạc xập xình vang lên khắp nơi, không gian nhấp nháy ánh đèn. Khước Ẩn Đan tay cầm một ly rượu, tà váy xẻ mạnh đến tận đùi trên.
Cô là khách vip của quán bar này, có thể nói ban ngày làm nữ chính ôn nhu trên bục giảng, ban đêm làm phú bà trẫy hội ở hộp đêm.
Mọi khi đi chơi đến đêm chẳng bị làm sao, nay không hiểu khéo thế nào sáng lại tỉnh dậy chung giường với một gã đàn ông.
“Mẹ ơi, bị lọt vào đa vũ trụ rồi hả?”
Hắn sau một đêm bị ăn sạch, người trước mặt lại còn muốn trốn. Cốt Nghiêm Thần không thèm mở mắt hắn muốn xem cô chạy đi đâu cho thoát.
Ẩn Đan mở nhẹ cánh cửa, cô ngẩng đầu nhìn thấy bốn tên đàn ông cao lớn bậm trợn: “Cô gái! Tính chạy đi đâu hả?”
Cô nhóc bị họ dọa cho một phen, hồn vía chẳng còn nhanh chân nhảy tọt lên giường chùm chăn lại.
Lúc xoay đầu sang mới thấy “Tan vật” mà đêm qua cô đã sử dụng. Miệng vô thức mà thốt lên.
“Chu choa, to vậy sao.”
…
Hắn phía trên cười khẩy, tay cầm thẻ giảng viên của cô.
“Khước Ẩn Đan, một là em chịu trách nhiệm với “thằng nhỏ” của ông đây, hai là tôi đem clip hôm qua em ngồi trên thân tôi mà nhún nhảy cho cả giảng đường xem.”
Cô lập tức đứng thẳng thóm dậy, cầm ví rút một sấp tiền dày cộm ném cho hắn.
“Đây… xem…xem như tôi bao anh một đêm.”
“Nhiêu đây không đủ, tôi là trai tân đó.”
Cô là một giảng viên gương mẫu, ngày ngày đều đến giảng đường đúng giờ, giảng dạy vô cùng hăng say.
Cơ mà đó là chuyện của ban ngày…
Vào ban đêm: “Đan Đan cậu tới trễ quá đấy!”
“Sao nào, mất kiên nhẫn như thế làm gì? Bà đây bận soạn giáo án.”
Diện mạo lúc này khác hoàn toàn với lúc ở giảng đường, nhạc xập xình vang lên khắp nơi, không gian nhấp nháy ánh đèn.
Khước Ẩn Đan tay cầm một ly rượu, tà váy xẻ mạnh đến tận đùi trên.
Cô là khách vip của quán bar này, có thể nói ban ngày làm nữ chính ôn nhu trên bục giảng, ban đêm làm phú bà trẫy hội ở hộp đêm.
Mọi khi đi chơi đến đêm chẳng bị làm sao, nay không hiểu khéo thế nào sáng lại tỉnh dậy chung giường với một gã đàn ông.
“Mẹ ơi, bị lọt vào đa vũ trụ rồi hả?”
Hắn sau một đêm bị ăn sạch, người trước mặt lại còn muốn trốn. Cốt Nghiêm Thần không thèm mở mắt hắn muốn xem cô chạy đi đâu cho thoát.
Ẩn Đan mở nhẹ cánh cửa, cô ngẩng đầu nhìn thấy bốn tên đàn ông cao lớn bậm trợn: “Cô gái! Tính chạy đi đâu hả?”
Cô nhóc bị họ dọa cho một phen, hồn vía chẳng còn nhanh chân nhảy tọt lên giường chùm chăn lại.
Lúc xoay đầu sang mới thấy “Tan vật” mà đêm qua cô đã sử dụng. Miệng vô thức mà thốt lên.
“Chu choa, to vậy sao.”
…
Hắn phía trên cười khẩy, tay cầm thẻ giảng viên của cô.
“Khước Ẩn Đan, một là em chịu trách nhiệm với “thằng nhỏ” của ông đây, hai là tôi đem clip hôm qua em ngồi trên thân tôi mà nhún nhảy cho cả giảng đường xem.”
Cô lập tức đứng thẳng thóm dậy, cầm ví rút một sấp tiền dày cộm ném cho hắn.
“Đây… xem…xem như tôi bao anh một đêm.”
“Nhiêu đây không đủ, tôi là trai tân đó.”
Hoa Doanh là trẻ mồ côi.
Năm mười tuổi được Trình Khâm nhận nuôi mang về tổ chức đào tạo.
Năm mười lăm tuổi là lần đầu tiên biết tương tư một người, nhưng trớ trêu lại là người mà Hoa Doanh không nên phát sinh tình cảm.
Cô yêu đơn phương như vậy trong suốt ba năm.
Đến khi Hoa Doanh mười tám tuổi, Trình Khâm bỗng dưng đặt ra cho cô một điều kiện.
“Tôi vẫn luôn biết em thích tôi, nếu em hoàn thành được nhiệm vụ lần này, tôi sẽ cưới em."
Cô vì phần thưởng đó mà gần như “bán mạng” làm việc cho hắn, thậm chí suýt chút nữa bị kẻ xấu c ư ớ p mất đi thứ ngàn vàng.
Thế nhưng hắn thất hứa, ngày sinh nhật của Hoa Doanh hắn nhặt ở đâu về một con nhóc nhỏ hơn cô chỉ một tuổi.
Trình Khâm bảo rằng thương hại, muốn rủ lòng chăm sóc cho nó, đợi nó đủ mười tám tuổi sẽ để nó tự mưu sinh.
Mà công nhận hắn chăm cũng tốt thật, chăm kiểu gì chỉ một năm mà đã dính b ầ u.
Sau khi biết tin Hoa Doanh biến mất ngay trong đêm, Trình Khâm liền cho người đi tìm ráo riết, hắn mới tá hỏa khi thấy cô đang sánh đôi bên cạnh một gã đàn ông khác.
K ẻ t h ù mà hắn không đội trời chung - Cung Triệt!
“Doanh Nhi! Em dám?!”
“Chú dám thất hứa với tôi, tôi dám ‘n g ủ’ với đối thủ một mất một còn của chú!”
Hắn không cảm thấy phiền phức khi phải lấy về một người vợ câm, tuy nhiên vì hiểu lầm mà khiến cho Bắc Quân Thần không ngừng dày vò Kiều Ly.
Hắn xem cô là thế thân, càng căm hận gia đình cô vì dám bày mưu tính kế tiếp cận hắn.
"Trăm phương ngàn kế kết hôn cùng tôi, bây giờ muốn chạy trốn?"
Bắc Quân Thần xé tan đơn yêu cầu ly hôn trên tay thành trăm mảnh nhỏ trước mặt Kiều Ly, sát khí dày đặc kề sát mặt cô mà gầm gừ.
"Không còn cơ hội nữa!"
Châu Hải Nhan đã từng nghĩ rằng những ngày gặp được Trình Dực chính là chuỗi ký ức hạnh phúc nhất mà cô từng có, và cũng chỉ vì muốn được ở bên cạnh hắn, cô đã chấp nhận cất giấu thứ tình cảm đơn phương này ở trong lòng.
Thế nhưng sau khi Châu Hải Nhan biết được những điều tốt đẹp mà Trình Dực mang đến chỉ là vì cô có gương mặt giống với người trong tim của hắn, vào cái ngày đó, thế giới nhỏ của Châu Hải Nhan dường như vỡ ra hàng trăm mảnh.
Và rồi giây phút mà hắn nhận ra là cô đang muốn chạy trốn, Trình Dực cũng chẳng ngần ngại để cho Châu Hải Nhan biết được bộ mặt thật sự của mình, rằng hắn không hề tốt lành như những gì mà cô từng thấy.
Trình Dực làm mọi cách để giữ cô bên cạnh, kể cả việc phá hủy cuộc sống của cô và giam cầm cô trong ngục tù của hắn.
Trình Dực còn muốn nhắc nhở cho cô biết một điều, vĩnh viễn cả cuộc đời này Châu Hải Nhan cũng không còn khả năng trốn chạy khỏi hắn một lần nữa.
“Chú không muốn cháu bám lấy chú nữa, đúng không?”
“Còn phải hỏi sao?” Nghiêm Kình cười khẩy một tiếng, giật tay về.
“Vậy… Chúng ta thử thách không chú?”
“Lại muốn giở trò gì?”
Thượng Quan Uyển mím mím môi giấu đi nụ cười đắng, nhàn nhạt đưa ra mong muốn của mình.
“Nếu trong một tháng, cháu không thể khiến chú “yêu” cháu, thì cháu sẽ tự động rời đi, có được không?”
“Cháu tự đánh giá cao mình quá nhỉ?”
“Chỉ một tháng thôi mà? Chú sợ cái gì? Không lẽ…”
“Không lẽ là sợ chú yêu cháu à?”
Chẳng biết là nói trúng tim đen, hay là nói phải lời không nên nói mà gương mặt của Nghiêm Kình tối sầm lại, hắn nghiến răng hạ quyết tâm cùng con nhóc không biết trời cao đất dày này mà chơi trò “trẻ con”.
“Được, một tháng, chỉ có một tháng, nếu sau một tháng tôi không động lòng, thì cút khỏi mắt tôi.”
Đối với Tuệ Yên, Cảnh Ngạo là người đàn ông cô thầm yêu suốt năm năm và đối với hắn Tuệ Yên cũng là ngoại lệ duy nhất, tuy nhiên hắn không cho phép cô tiến thêm một bước nữa.
Thế nhưng lúc cô bỏ đi thì hắn không đồng ý, cô yêu người khác thì hắn ghen, đến mức xem cô như chim hoàng yến mà nhốt trong lồng son.
Trước đó:
“Yên Nhi, nếu cháu không chịu thu lại tình cảm của mình, tôi sẽ c/ắt đứt quan hệ với cháu!”
...
“Dù cháu có l/ột sạ/ch đ/ồ đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không chạm một ngón tay vào c/ơ th/ể của cháu!”
...
“Yên Nhi, tôi nói cho cháu biết, trừ khi ông đây là cầm thú thì mới đi quan hệ tình dục với cháu, biết chưa?!”
Sau này:
“Muốn đoạn tuyệt với tôi? Em đừng có mơ!”
…
“Yên Nhi, ông đây “muốn” em đến điê/n rồi!”
…
“Bé con, hình như tôi quên mất cách đánh vần từ “cầ/m th/ú” rồi, em dạy cho tôi được không?”
Tôi nợ ông trùm xã hội đen 1000 tỷ, phải trả bằng hợp đồng hôn nhân kéo dài suốt năm năm.
Tính cách của hắn đơn giản dễ hiểu lắm, chỉ cần gói gọn trong 1 câu: “Chúng sinh hạ đẳng, mình tao thượng đẳng”.
Sau khi ký hợp đồng, ông trùm xã hội đen chê thân phận tôi thấp hèn, cho nên mặc sức gây khó dễ cho tôi.
Hắn không cho tôi ngủ trên giường, bắt phải trải nệm nằm dưới đất.
Hắn nhắm mắt việc người làm lên mặt, cũng không quan tâm chuyện tình cũ đến tìm tôi gây sự.
Rõ ràng lúc ký hợp đồng là hắn lạnh lùng bảo: Không tình yêu, không tình dục, không sinh con. Và sau đó, cũng chính hắn “lật lọng”!
Người đời đồn rằng, ông trùm xã hội đen đang ráo riết tìm kiếm một cô gái, vì muốn bù đắp chăm sóc cho cô gái ấy.
Cơ mà tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm, chắc là bạch nguyệt quang hay cốc nguyệt san gì đó của hắn.
Cho đến một ngày đẹp trời, thuộc hạ thân cận nhất xồng xộc đạp cửa chạy vào phòng với vẻ mặt hoang mang tột độ.
“Lão đại! Không xong rồi!”
“Cô dâu hợp đồng của ngài thật sự là con gái của người đó!”
“Ngài… ngài suốt bao lâu nay lỡ đắc tội với con gái của ân nhân rồi!”
“Phải làm sao bây giờ?!”
Ồ, hóa ra tôi là con gái của ân nhân đã từng giúp đỡ hắn.
Và hắn đã từng hứa với phụ huynh của tôi rằng sẽ CHĂM SÓC tôi!