Tôi nợ ông trùm xã hội đen 1000 tỷ, phải trả bằng hợp đồng hôn nhân kéo dài suốt năm năm.
Tính cách của hắn đơn giản dễ hiểu lắm, chỉ cần gói gọn trong 1 câu: “Chúng sinh hạ đẳng, mình tao thượng đẳng”.
Sau khi ký hợp đồng, ông trùm xã hội đen chê thân phận tôi thấp hèn, cho nên mặc sức gây khó dễ cho tôi.
Hắn không cho tôi ngủ trên giường, bắt phải trải nệm nằm dưới đất.
Hắn nhắm mắt việc người làm lên mặt, cũng không quan tâm chuyện tình cũ đến tìm tôi gây sự.
Rõ ràng lúc ký hợp đồng là hắn lạnh lùng bảo: Không tình yêu, không tình dục, không sinh con. Và sau đó, cũng chính hắn “lật lọng”!
Người đời đồn rằng, ông trùm xã hội đen đang ráo riết tìm kiếm một cô gái, vì muốn bù đắp chăm sóc cho cô gái ấy.
Cơ mà tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm, chắc là bạch nguyệt quang hay cốc nguyệt san gì đó của hắn.
Cho đến một ngày đẹp trời, thuộc hạ thân cận nhất xồng xộc đạp cửa chạy vào phòng với vẻ mặt hoang mang tột độ.
“Lão đại! Không xong rồi!”
“Cô dâu hợp đồng của ngài thật sự là con gái của người đó!”
“Ngài… ngài suốt bao lâu nay lỡ đắc tội với con gái của ân nhân rồi!”
“Phải làm sao bây giờ?!”
Ồ, hóa ra tôi là con gái của ân nhân đã từng giúp đỡ hắn.
Và hắn đã từng hứa với phụ huynh của tôi rằng sẽ CHĂM SÓC tôi!
Kiếp trước cô yêu sai người.
Hết lòng hết dạ vì hắn.
Nâng đỡ hắn, làm hậu phương vững chắc của hắn, đi cùng hắn từ thất bại cho đến thành công.
Đổi lại là kết cục mất con và chết dần chết mòn vì căn bệnh ungthu não do chính tay hắn và em gái sinh đôi của cô ủ mưu bày ra.
Nghe bảo sau khi biết tin cô mất, chẳng hiểu sao hắn phát điên rồi.
Xuống tay giết chết em gái sinh đôi của cô rồi gào khóc tự sát ở trong tù.
Cô nhếch môi cười khẩy, thâm tình đến muộn còn chẳng bằng cỏ rác!
Sau khi cô trùng sinh, tránh hắn như tránh tà, làm lại cuộc đời, yêu người xứng đáng.
Còn hắn thì hoá rồ lên mà bám lấy cô như keo dính chuột.
Thậm chí, sau khi nghe tin tức đồn cô được "kim chủ" bao nuôi.
Hắn tức anh ách, ăn không được nên phá cho hôi, phỉ nhổ cô không có liêm sỉ.
"Ha! Tôi còn tưởng cô tìm được thằng đàn ông nào xuất sắc lắm mới vứt bỏ tôi!"
"Hoá ra là tên già bụng phệ đầu le que mấy cọng tóc!"
"Đâu?! Thằng già đó đâu?! Ông đây muốn xem thằng già đó có gì tốt hơn tôi!"
Vừa dứt lời.
Cha nuôi của hắn, Tổng Tư Lệnh tối cao - cũng là người đàn ông độc thân hoàng kim trong mắt người đời.
Nhíu mày, bước tới ôm lấy eo tôi.
"Cất cái lưỡi vào."
"Gọi mẹ đi."
____
“Chú không muốn cháu bám lấy chú nữa, đúng không?”
“Còn phải hỏi sao?” Nghiêm Kình cười khẩy một tiếng, giật tay về.
“Vậy… Chúng ta thử thách không chú?”
“Lại muốn giở trò gì?”
Thượng Quan Uyển mím mím môi giấu đi nụ cười đắng, nhàn nhạt đưa ra mong muốn của mình.
“Nếu trong một tháng, cháu không thể khiến chú “yêu” cháu, thì cháu sẽ tự động rời đi, có được không?”
“Cháu tự đánh giá cao mình quá nhỉ?”
“Chỉ một tháng thôi mà? Chú sợ cái gì? Không lẽ…”
“Không lẽ là sợ chú yêu cháu à?”
Chẳng biết là nói trúng tim đen, hay là nói phải lời không nên nói mà gương mặt của Nghiêm Kình tối sầm lại, hắn nghiến răng hạ quyết tâm cùng con nhóc không biết trời cao đất dày này mà chơi trò “trẻ con”.
“Được, một tháng, chỉ có một tháng, nếu sau một tháng tôi không động lòng, thì cút khỏi mắt tôi.”
Đối với Tuệ Yên, Cảnh Ngạo là người đàn ông cô thầm yêu suốt năm năm và đối với hắn Tuệ Yên cũng là ngoại lệ duy nhất, tuy nhiên hắn không cho phép cô tiến thêm một bước nữa.
Thế nhưng lúc cô bỏ đi thì hắn không đồng ý, cô yêu người khác thì hắn ghen, đến mức xem cô như chim hoàng yến mà nhốt trong lồng son.
Trước đó:
“Yên Nhi, nếu cháu không chịu thu lại tình cảm của mình, tôi sẽ c/ắt đứt quan hệ với cháu!”
...
“Dù cháu có l/ột sạ/ch đ/ồ đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không chạm một ngón tay vào c/ơ th/ể của cháu!”
...
“Yên Nhi, tôi nói cho cháu biết, trừ khi ông đây là cầm thú thì mới đi quan hệ tình dục với cháu, biết chưa?!”
Sau này:
“Muốn đoạn tuyệt với tôi? Em đừng có mơ!”
…
“Yên Nhi, ông đây “muốn” em đến điê/n rồi!”
…
“Bé con, hình như tôi quên mất cách đánh vần từ “cầ/m th/ú” rồi, em dạy cho tôi được không?”
Châu Hải Nhan đã từng nghĩ rằng những ngày gặp được Trình Dực chính là chuỗi ký ức hạnh phúc nhất mà cô từng có, và cũng chỉ vì muốn được ở bên cạnh hắn, cô đã chấp nhận cất giấu thứ tình cảm đơn phương này ở trong lòng.
Thế nhưng sau khi Châu Hải Nhan biết được những điều tốt đẹp mà Trình Dực mang đến chỉ là vì cô có gương mặt giống với người trong tim của hắn, vào cái ngày đó, thế giới nhỏ của Châu Hải Nhan dường như vỡ ra hàng trăm mảnh.
Và rồi giây phút mà hắn nhận ra là cô đang muốn chạy trốn, Trình Dực cũng chẳng ngần ngại để cho Châu Hải Nhan biết được bộ mặt thật sự của mình, rằng hắn không hề tốt lành như những gì mà cô từng thấy.
Trình Dực làm mọi cách để giữ cô bên cạnh, kể cả việc phá hủy cuộc sống của cô và giam cầm cô trong ngục tù của hắn.
Trình Dực còn muốn nhắc nhở cho cô biết một điều, vĩnh viễn cả cuộc đời này Châu Hải Nhan cũng không còn khả năng trốn chạy khỏi hắn một lần nữa.
Hắn không cảm thấy phiền phức khi phải lấy về một người vợ câm, tuy nhiên vì hiểu lầm mà khiến cho Bắc Quân Thần không ngừng dày vò Kiều Ly.
Hắn xem cô là thế thân, càng căm hận gia đình cô vì dám bày mưu tính kế tiếp cận hắn.
"Trăm phương ngàn kế kết hôn cùng tôi, bây giờ muốn chạy trốn?"
Bắc Quân Thần xé tan đơn yêu cầu ly hôn trên tay thành trăm mảnh nhỏ trước mặt Kiều Ly, sát khí dày đặc kề sát mặt cô mà gầm gừ.
"Không còn cơ hội nữa!"
Hoa Doanh là trẻ mồ côi.
Năm mười tuổi được Trình Khâm nhận nuôi mang về tổ chức đào tạo.
Năm mười lăm tuổi là lần đầu tiên biết tương tư một người, nhưng trớ trêu lại là người mà Hoa Doanh không nên phát sinh tình cảm.
Cô yêu đơn phương như vậy trong suốt ba năm.
Đến khi Hoa Doanh mười tám tuổi, Trình Khâm bỗng dưng đặt ra cho cô một điều kiện.
“Tôi vẫn luôn biết em thích tôi, nếu em hoàn thành được nhiệm vụ lần này, tôi sẽ cưới em."
Cô vì phần thưởng đó mà gần như “bán mạng” làm việc cho hắn, thậm chí suýt chút nữa bị kẻ xấu c ư ớ p mất đi thứ ngàn vàng.
Thế nhưng hắn thất hứa, ngày sinh nhật của Hoa Doanh hắn nhặt ở đâu về một con nhóc nhỏ hơn cô chỉ một tuổi.
Trình Khâm bảo rằng thương hại, muốn rủ lòng chăm sóc cho nó, đợi nó đủ mười tám tuổi sẽ để nó tự mưu sinh.
Mà công nhận hắn chăm cũng tốt thật, chăm kiểu gì chỉ một năm mà đã dính b ầ u.
Sau khi biết tin Hoa Doanh biến mất ngay trong đêm, Trình Khâm liền cho người đi tìm ráo riết, hắn mới tá hỏa khi thấy cô đang sánh đôi bên cạnh một gã đàn ông khác.
K ẻ t h ù mà hắn không đội trời chung - Cung Triệt!
“Doanh Nhi! Em dám?!”
“Chú dám thất hứa với tôi, tôi dám ‘n g ủ’ với đối thủ một mất một còn của chú!”
Yêu đơn phương bảy năm đến lúc Đinh Tiểu Châu muốn buông bỏ thì Lục Minh Hoài đột nhiên ngỏ lời muốn hẹn hò với cô, cô vốn dĩ đã yêu anh nên không do dự đồng ý.
Thế nhưng đôi lúc sự việc lại không như mình mong đợi, tình yêu của anh dành cho cô quá mong manh, mong manh như một tờ giấy trắng.
Là người yêu với nhau nhưng anh chưa một lần quan tâm cô một cách đúng nghĩa, cô biết anh bận nên không trách nhưng đến cả việc cô thích gì anh cũng không biết còn chiếu theo sở thích của mối tình đầu mua cho cô, cô không chịu nổi, điều này làm cô đau đớn.
Cô mệt mỏi với tình yêu này, yêu anh chân thành da diết nhưng anh lại chưa từng để cô trong tim.
Cô không thể tiếp tục với mối tình này nữa nên quyết buông bỏ thế nhưng anh lại đuổi theo.
“Lục Minh Hoài, em mệt rồi.”
“Anh biết.”
“Thế sao anh lại…”
“Cho anh thêm một cơ hội, lần này để anh theo đuổi em, được không?”