Cô là một giảng viên gương mẫu, ngày ngày đều đến giảng đường đúng giờ, giảng dạy vô cùng hăng say.
Cơ mà đó là chuyện của ban ngày…
Vào ban đêm: “Đan Đan cậu tới trễ quá đấy!”
“Sao nào, mất kiên nhẫn như thế làm gì? Bà đây bận soạn giáo án.”
Diện mạo lúc này khác hoàn toàn với lúc ở giảng đường, nhạc xập xình vang lên khắp nơi, không gian nhấp nháy ánh đèn. Khước Ẩn Đan tay cầm một ly rượu, tà váy xẻ mạnh đến tận đùi trên.
Cô là khách vip của quán bar này, có thể nói ban ngày làm nữ chính ôn nhu trên bục giảng, ban đêm làm phú bà trẫy hội ở hộp đêm.
Mọi khi đi chơi đến đêm chẳng bị làm sao, nay không hiểu khéo thế nào sáng lại tỉnh dậy chung giường với một gã đàn ông.
“Mẹ ơi, bị lọt vào đa vũ trụ rồi hả?”
Hắn sau một đêm bị ăn sạch, người trước mặt lại còn muốn trốn. Cốt Nghiêm Thần không thèm mở mắt hắn muốn xem cô chạy đi đâu cho thoát.
Ẩn Đan mở nhẹ cánh cửa, cô ngẩng đầu nhìn thấy bốn tên đàn ông cao lớn bậm trợn: “Cô gái! Tính chạy đi đâu hả?”
Cô nhóc bị họ dọa cho một phen, hồn vía chẳng còn nhanh chân nhảy tọt lên giường chùm chăn lại.
Lúc xoay đầu sang mới thấy “Tan vật” mà đêm qua cô đã sử dụng. Miệng vô thức mà thốt lên.
“Chu choa, to vậy sao.”
…
Hắn phía trên cười khẩy, tay cầm thẻ giảng viên của cô.
“Khước Ẩn Đan, một là em chịu trách nhiệm với “thằng nhỏ” của ông đây, hai là tôi đem clip hôm qua em ngồi trên thân tôi mà nhún nhảy cho cả giảng đường xem.”
Cô lập tức đứng thẳng thóm dậy, cầm ví rút một sấp tiền dày cộm ném cho hắn.
“Đây… xem…xem như tôi bao anh một đêm.”
“Nhiêu đây không đủ, tôi là trai tân đó.”
Cô là một giảng viên gương mẫu, ngày ngày đều đến giảng đường đúng giờ, giảng dạy vô cùng hăng say.
Cơ mà đó là chuyện của ban ngày…
Vào ban đêm: “Đan Đan cậu tới trễ quá đấy!”
“Sao nào, mất kiên nhẫn như thế làm gì? Bà đây bận soạn giáo án.”
Diện mạo lúc này khác hoàn toàn với lúc ở giảng đường, nhạc xập xình vang lên khắp nơi, không gian nhấp nháy ánh đèn.
Khước Ẩn Đan tay cầm một ly rượu, tà váy xẻ mạnh đến tận đùi trên.
Cô là khách vip của quán bar này, có thể nói ban ngày làm nữ chính ôn nhu trên bục giảng, ban đêm làm phú bà trẫy hội ở hộp đêm.
Mọi khi đi chơi đến đêm chẳng bị làm sao, nay không hiểu khéo thế nào sáng lại tỉnh dậy chung giường với một gã đàn ông.
“Mẹ ơi, bị lọt vào đa vũ trụ rồi hả?”
Hắn sau một đêm bị ăn sạch, người trước mặt lại còn muốn trốn. Cốt Nghiêm Thần không thèm mở mắt hắn muốn xem cô chạy đi đâu cho thoát.
Ẩn Đan mở nhẹ cánh cửa, cô ngẩng đầu nhìn thấy bốn tên đàn ông cao lớn bậm trợn: “Cô gái! Tính chạy đi đâu hả?”
Cô nhóc bị họ dọa cho một phen, hồn vía chẳng còn nhanh chân nhảy tọt lên giường chùm chăn lại.
Lúc xoay đầu sang mới thấy “Tan vật” mà đêm qua cô đã sử dụng. Miệng vô thức mà thốt lên.
“Chu choa, to vậy sao.”
…
Hắn phía trên cười khẩy, tay cầm thẻ giảng viên của cô.
“Khước Ẩn Đan, một là em chịu trách nhiệm với “thằng nhỏ” của ông đây, hai là tôi đem clip hôm qua em ngồi trên thân tôi mà nhún nhảy cho cả giảng đường xem.”
Cô lập tức đứng thẳng thóm dậy, cầm ví rút một sấp tiền dày cộm ném cho hắn.
“Đây… xem…xem như tôi bao anh một đêm.”
“Nhiêu đây không đủ, tôi là trai tân đó.”
Tưởng Tuyết Hân, tôi không phải là kẻ rộng lượng, càng không phải kẻ dễ dàng buông tay.
Lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng tôi chấp nhận để em rời xa. Nếu em còn muốn quay trở lại, Lệ Thương Trì này sẽ cho em thấy, cuộc đời em ngẩng đầu lên chỉ toàn là hố đen.
"Tưởng Tuyết Hân, tôi xác nhận rằng đã không còn tình cảm với cô nữa."
"Không sao... Không sao cả, chỉ cần em yêu anh là được rồi."
...
"Lệ Thương Trì, tôi muốn ly hôn, xin anh... Tôi sẽ không cố chấp thêm nữa... Xin anh buông tha cho tôi..."
"Tưởng Tuyết Hân, em nghĩ xem? Tôi có thể buông tha cho em được hay không? Ngoan ngoãn sinh con cho tôi đi."
Kiếp trước cô yêu sai người.
Hết lòng hết dạ vì hắn.
Nâng đỡ hắn, làm hậu phương vững chắc của hắn, đi cùng hắn từ thất bại cho đến thành công.
Đổi lại là kết cục mất con và chết dần chết mòn vì căn bệnh ungthu não do chính tay hắn và em gái sinh đôi của cô ủ mưu bày ra.
Nghe bảo sau khi biết tin cô mất, chẳng hiểu sao hắn phát điên rồi.
Xuống tay giết chết em gái sinh đôi của cô rồi gào khóc tự sát ở trong tù.
Cô nhếch môi cười khẩy, thâm tình đến muộn còn chẳng bằng cỏ rác!
Sau khi cô trùng sinh, tránh hắn như tránh tà, làm lại cuộc đời, yêu người xứng đáng.
Còn hắn thì hoá rồ lên mà bám lấy cô như keo dính chuột.
Thậm chí, sau khi nghe tin tức đồn cô được "kim chủ" bao nuôi.
Hắn tức anh ách, ăn không được nên phá cho hôi, phỉ nhổ cô không có liêm sỉ.
"Ha! Tôi còn tưởng cô tìm được thằng đàn ông nào xuất sắc lắm mới vứt bỏ tôi!"
"Hoá ra là tên già bụng phệ đầu le que mấy cọng tóc!"
"Đâu?! Thằng già đó đâu?! Ông đây muốn xem thằng già đó có gì tốt hơn tôi!"
Vừa dứt lời.
Cha nuôi của hắn, Tổng Tư Lệnh tối cao - cũng là người đàn ông độc thân hoàng kim trong mắt người đời.
Nhíu mày, bước tới ôm lấy eo tôi.
"Cất cái lưỡi vào."
"Gọi mẹ đi."
____
Hắn không cảm thấy phiền phức khi phải lấy về một người vợ câm, tuy nhiên vì hiểu lầm mà khiến cho Bắc Quân Thần không ngừng dày vò Kiều Ly.
Hắn xem cô là thế thân, càng căm hận gia đình cô vì dám bày mưu tính kế tiếp cận hắn.
"Trăm phương ngàn kế kết hôn cùng tôi, bây giờ muốn chạy trốn?"
Bắc Quân Thần xé tan đơn yêu cầu ly hôn trên tay thành trăm mảnh nhỏ trước mặt Kiều Ly, sát khí dày đặc kề sát mặt cô mà gầm gừ.
"Không còn cơ hội nữa!"
Châu Hải Nhan đã từng nghĩ rằng những ngày gặp được Trình Dực chính là chuỗi ký ức hạnh phúc nhất mà cô từng có, và cũng chỉ vì muốn được ở bên cạnh hắn, cô đã chấp nhận cất giấu thứ tình cảm đơn phương này ở trong lòng.
Thế nhưng sau khi Châu Hải Nhan biết được những điều tốt đẹp mà Trình Dực mang đến chỉ là vì cô có gương mặt giống với người trong tim của hắn, vào cái ngày đó, thế giới nhỏ của Châu Hải Nhan dường như vỡ ra hàng trăm mảnh.
Và rồi giây phút mà hắn nhận ra là cô đang muốn chạy trốn, Trình Dực cũng chẳng ngần ngại để cho Châu Hải Nhan biết được bộ mặt thật sự của mình, rằng hắn không hề tốt lành như những gì mà cô từng thấy.
Trình Dực làm mọi cách để giữ cô bên cạnh, kể cả việc phá hủy cuộc sống của cô và giam cầm cô trong ngục tù của hắn.
Trình Dực còn muốn nhắc nhở cho cô biết một điều, vĩnh viễn cả cuộc đời này Châu Hải Nhan cũng không còn khả năng trốn chạy khỏi hắn một lần nữa.
“Chú không muốn cháu bám lấy chú nữa, đúng không?”
“Còn phải hỏi sao?” Nghiêm Kình cười khẩy một tiếng, giật tay về.
“Vậy… Chúng ta thử thách không chú?”
“Lại muốn giở trò gì?”
Thượng Quan Uyển mím mím môi giấu đi nụ cười đắng, nhàn nhạt đưa ra mong muốn của mình.
“Nếu trong một tháng, cháu không thể khiến chú “yêu” cháu, thì cháu sẽ tự động rời đi, có được không?”
“Cháu tự đánh giá cao mình quá nhỉ?”
“Chỉ một tháng thôi mà? Chú sợ cái gì? Không lẽ…”
“Không lẽ là sợ chú yêu cháu à?”
Chẳng biết là nói trúng tim đen, hay là nói phải lời không nên nói mà gương mặt của Nghiêm Kình tối sầm lại, hắn nghiến răng hạ quyết tâm cùng con nhóc không biết trời cao đất dày này mà chơi trò “trẻ con”.
“Được, một tháng, chỉ có một tháng, nếu sau một tháng tôi không động lòng, thì cút khỏi mắt tôi.”
Tôi nợ ông trùm xã hội đen 1000 tỷ, phải trả bằng hợp đồng hôn nhân kéo dài suốt năm năm.
Tính cách của hắn đơn giản dễ hiểu lắm, chỉ cần gói gọn trong 1 câu: “Chúng sinh hạ đẳng, mình tao thượng đẳng”.
Sau khi ký hợp đồng, ông trùm xã hội đen chê thân phận tôi thấp hèn, cho nên mặc sức gây khó dễ cho tôi.
Hắn không cho tôi ngủ trên giường, bắt phải trải nệm nằm dưới đất.
Hắn nhắm mắt việc người làm lên mặt, cũng không quan tâm chuyện tình cũ đến tìm tôi gây sự.
Rõ ràng lúc ký hợp đồng là hắn lạnh lùng bảo: Không tình yêu, không tình dục, không sinh con. Và sau đó, cũng chính hắn “lật lọng”!
Người đời đồn rằng, ông trùm xã hội đen đang ráo riết tìm kiếm một cô gái, vì muốn bù đắp chăm sóc cho cô gái ấy.
Cơ mà tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm, chắc là bạch nguyệt quang hay cốc nguyệt san gì đó của hắn.
Cho đến một ngày đẹp trời, thuộc hạ thân cận nhất xồng xộc đạp cửa chạy vào phòng với vẻ mặt hoang mang tột độ.
“Lão đại! Không xong rồi!”
“Cô dâu hợp đồng của ngài thật sự là con gái của người đó!”
“Ngài… ngài suốt bao lâu nay lỡ đắc tội với con gái của ân nhân rồi!”
“Phải làm sao bây giờ?!”
Ồ, hóa ra tôi là con gái của ân nhân đã từng giúp đỡ hắn.
Và hắn đã từng hứa với phụ huynh của tôi rằng sẽ CHĂM SÓC tôi!