Tưởng Tuyết Hân, tôi không phải là kẻ rộng lượng, càng không phải kẻ dễ dàng buông tay.
Lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng tôi chấp nhận để em rời xa. Nếu em còn muốn quay trở lại, Lệ Thương Trì này sẽ cho em thấy, cuộc đời em ngẩng đầu lên chỉ toàn là hố đen.
"Tưởng Tuyết Hân, tôi xác nhận rằng đã không còn tình cảm với cô nữa."
"Không sao... Không sao cả, chỉ cần em yêu anh là được rồi."
...
"Lệ Thương Trì, tôi muốn ly hôn, xin anh... Tôi sẽ không cố chấp thêm nữa... Xin anh buông tha cho tôi..."
"Tưởng Tuyết Hân, em nghĩ xem? Tôi có thể buông tha cho em được hay không? Ngoan ngoãn sinh con cho tôi đi."
Kiếp trước cô yêu sai người.
Hết lòng hết dạ vì hắn.
Nâng đỡ hắn, làm hậu phương vững chắc của hắn, đi cùng hắn từ thất bại cho đến thành công.
Đổi lại là kết cục mất con và chết dần chết mòn vì căn bệnh ungthu não do chính tay hắn và em gái sinh đôi của cô ủ mưu bày ra.
Nghe bảo sau khi biết tin cô mất, chẳng hiểu sao hắn phát điên rồi.
Xuống tay giết chết em gái sinh đôi của cô rồi gào khóc tự sát ở trong tù.
Cô nhếch môi cười khẩy, thâm tình đến muộn còn chẳng bằng cỏ rác!
Sau khi cô trùng sinh, tránh hắn như tránh tà, làm lại cuộc đời, yêu người xứng đáng.
Còn hắn thì hoá rồ lên mà bám lấy cô như keo dính chuột.
Thậm chí, sau khi nghe tin tức đồn cô được "kim chủ" bao nuôi.
Hắn tức anh ách, ăn không được nên phá cho hôi, phỉ nhổ cô không có liêm sỉ.
"Ha! Tôi còn tưởng cô tìm được thằng đàn ông nào xuất sắc lắm mới vứt bỏ tôi!"
"Hoá ra là tên già bụng phệ đầu le que mấy cọng tóc!"
"Đâu?! Thằng già đó đâu?! Ông đây muốn xem thằng già đó có gì tốt hơn tôi!"
Vừa dứt lời.
Cha nuôi của hắn, Tổng Tư Lệnh tối cao - cũng là người đàn ông độc thân hoàng kim trong mắt người đời.
Nhíu mày, bước tới ôm lấy eo tôi.
"Cất cái lưỡi vào."
"Gọi mẹ đi."
____
“Chú không muốn cháu bám lấy chú nữa, đúng không?”
“Còn phải hỏi sao?” Nghiêm Kình cười khẩy một tiếng, giật tay về.
“Vậy… Chúng ta thử thách không chú?”
“Lại muốn giở trò gì?”
Thượng Quan Uyển mím mím môi giấu đi nụ cười đắng, nhàn nhạt đưa ra mong muốn của mình.
“Nếu trong một tháng, cháu không thể khiến chú “yêu” cháu, thì cháu sẽ tự động rời đi, có được không?”
“Cháu tự đánh giá cao mình quá nhỉ?”
“Chỉ một tháng thôi mà? Chú sợ cái gì? Không lẽ…”
“Không lẽ là sợ chú yêu cháu à?”
Chẳng biết là nói trúng tim đen, hay là nói phải lời không nên nói mà gương mặt của Nghiêm Kình tối sầm lại, hắn nghiến răng hạ quyết tâm cùng con nhóc không biết trời cao đất dày này mà chơi trò “trẻ con”.
“Được, một tháng, chỉ có một tháng, nếu sau một tháng tôi không động lòng, thì cút khỏi mắt tôi.”