Cô là một giảng viên gương mẫu, ngày ngày đều đến giảng đường đúng giờ, giảng dạy vô cùng hăng say.
Cơ mà đó là chuyện của ban ngày…
Vào ban đêm: “Đan Đan cậu tới trễ quá đấy!”
“Sao nào, mất kiên nhẫn như thế làm gì? Bà đây bận soạn giáo án.”
Diện mạo lúc này khác hoàn toàn với lúc ở giảng đường, nhạc xập xình vang lên khắp nơi, không gian nhấp nháy ánh đèn. Khước Ẩn Đan tay cầm một ly rượu, tà váy xẻ mạnh đến tận đùi trên.
Cô là khách vip của quán bar này, có thể nói ban ngày làm nữ chính ôn nhu trên bục giảng, ban đêm làm phú bà trẫy hội ở hộp đêm.
Mọi khi đi chơi đến đêm chẳng bị làm sao, nay không hiểu khéo thế nào sáng lại tỉnh dậy chung giường với một gã đàn ông.
“Mẹ ơi, bị lọt vào đa vũ trụ rồi hả?”
Hắn sau một đêm bị ăn sạch, người trước mặt lại còn muốn trốn. Cốt Nghiêm Thần không thèm mở mắt hắn muốn xem cô chạy đi đâu cho thoát.
Ẩn Đan mở nhẹ cánh cửa, cô ngẩng đầu nhìn thấy bốn tên đàn ông cao lớn bậm trợn: “Cô gái! Tính chạy đi đâu hả?”
Cô nhóc bị họ dọa cho một phen, hồn vía chẳng còn nhanh chân nhảy tọt lên giường chùm chăn lại.
Lúc xoay đầu sang mới thấy “Tan vật” mà đêm qua cô đã sử dụng. Miệng vô thức mà thốt lên.
“Chu choa, to vậy sao.”
…
Hắn phía trên cười khẩy, tay cầm thẻ giảng viên của cô.
“Khước Ẩn Đan, một là em chịu trách nhiệm với “thằng nhỏ” của ông đây, hai là tôi đem clip hôm qua em ngồi trên thân tôi mà nhún nhảy cho cả giảng đường xem.”
Cô lập tức đứng thẳng thóm dậy, cầm ví rút một sấp tiền dày cộm ném cho hắn.
“Đây… xem…xem như tôi bao anh một đêm.”
“Nhiêu đây không đủ, tôi là trai tân đó.”
Cô là một giảng viên gương mẫu, ngày ngày đều đến giảng đường đúng giờ, giảng dạy vô cùng hăng say.
Cơ mà đó là chuyện của ban ngày…
Vào ban đêm: “Đan Đan cậu tới trễ quá đấy!”
“Sao nào, mất kiên nhẫn như thế làm gì? Bà đây bận soạn giáo án.”
Diện mạo lúc này khác hoàn toàn với lúc ở giảng đường, nhạc xập xình vang lên khắp nơi, không gian nhấp nháy ánh đèn.
Khước Ẩn Đan tay cầm một ly rượu, tà váy xẻ mạnh đến tận đùi trên.
Cô là khách vip của quán bar này, có thể nói ban ngày làm nữ chính ôn nhu trên bục giảng, ban đêm làm phú bà trẫy hội ở hộp đêm.
Mọi khi đi chơi đến đêm chẳng bị làm sao, nay không hiểu khéo thế nào sáng lại tỉnh dậy chung giường với một gã đàn ông.
“Mẹ ơi, bị lọt vào đa vũ trụ rồi hả?”
Hắn sau một đêm bị ăn sạch, người trước mặt lại còn muốn trốn. Cốt Nghiêm Thần không thèm mở mắt hắn muốn xem cô chạy đi đâu cho thoát.
Ẩn Đan mở nhẹ cánh cửa, cô ngẩng đầu nhìn thấy bốn tên đàn ông cao lớn bậm trợn: “Cô gái! Tính chạy đi đâu hả?”
Cô nhóc bị họ dọa cho một phen, hồn vía chẳng còn nhanh chân nhảy tọt lên giường chùm chăn lại.
Lúc xoay đầu sang mới thấy “Tan vật” mà đêm qua cô đã sử dụng. Miệng vô thức mà thốt lên.
“Chu choa, to vậy sao.”
…
Hắn phía trên cười khẩy, tay cầm thẻ giảng viên của cô.
“Khước Ẩn Đan, một là em chịu trách nhiệm với “thằng nhỏ” của ông đây, hai là tôi đem clip hôm qua em ngồi trên thân tôi mà nhún nhảy cho cả giảng đường xem.”
Cô lập tức đứng thẳng thóm dậy, cầm ví rút một sấp tiền dày cộm ném cho hắn.
“Đây… xem…xem như tôi bao anh một đêm.”
“Nhiêu đây không đủ, tôi là trai tân đó.”
Tưởng Tuyết Hân, tôi không phải là kẻ rộng lượng, càng không phải kẻ dễ dàng buông tay.
Lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng tôi chấp nhận để em rời xa. Nếu em còn muốn quay trở lại, Lệ Thương Trì này sẽ cho em thấy, cuộc đời em ngẩng đầu lên chỉ toàn là hố đen.
"Tưởng Tuyết Hân, tôi xác nhận rằng đã không còn tình cảm với cô nữa."
"Không sao... Không sao cả, chỉ cần em yêu anh là được rồi."
...
"Lệ Thương Trì, tôi muốn ly hôn, xin anh... Tôi sẽ không cố chấp thêm nữa... Xin anh buông tha cho tôi..."
"Tưởng Tuyết Hân, em nghĩ xem? Tôi có thể buông tha cho em được hay không? Ngoan ngoãn sinh con cho tôi đi."
Năm tôi mười tuổi, cha mẹ bỗng dưng nhặt ở đâu về một con nhóc bé tí.
Nó xấu điên lên được, tôi làm sao mà chịu sống chung với nó.
Đã thế, hằng ngày còn phải nghe nó bập bẹ chạy theo, í ới gọi tôi.
“Anh cả, anh cả…”
Nhìn nó vừa vụng về, vừa tròn quay một cục như cái bánh màn thầu, tôi mặt nhăn mày nhó.
“Tránh ra chỗ khác chơi! Cha! Con không thích nó! Cha đem nó đi đi!”
Cha tôi ngoài trừ chỉ biết cười ra thì còn làm được gì? Tôi thì lại chẳng dám mách mẹ, vì mẹ tôi thương nó lắm.
Ấy vậy mà, bạn bè tôi cũng bảo nó dễ thương, đến cả thằng em trai sinh đôi của tôi là Isaac cũng cưng nó như trứng vậy.
Quái lạ! Cái thứ tròn vo một cục này đáng yêu chỗ nào?!
Tôi tức mình, nhìn thêm một lúc nữa, hai cái má núng nính trắng hồng của nó cứ như hai cái bánh bao, mắt thì to, mũi thì nhỏ, hai cánh môi cũng chúm chím hồng hồng...
Hình như… Cũng có chút dễ thương thật.
Cái gì?! Cái gì mà dễ thương?! Không đúng không đúng!
Cái đồ xấu xí như vậy, còn lâu mới dễ thương! Còn lâu tôi mới chấp nhận nó là em gái mình!
…
Sau này tôi hai mươi mốt, nó mười lăm.
Nó xinh đẹp từ lúc nào đến tôi còn chẳng biết.
Cho tới khi mấy thằng bạn bên cạnh tôi suốt ngày hỏi về nó, lúc đó tôi mới chợt nhận ra là con bé đó lại trổ mã thành công đến vậy.
Một thằng trong đám bá vai tôi, vừa cười vừa nói: “Em gái xinh thế mà giấu, ói cái số điện thoại ra đây cho tao!”
“Cút! Xinh chỗ mẹ nào! Mắt mày mù à?! Mắt, mũi, miệng, chỗ nào cũng không xinh!”
“Mày không thấy xinh nhưng tao thấy xinh! Tóm lại là có đưa số không?”
“Không! Phắn ngay!”
“Thôi mà, anh vợ… Tao thích em gái mày lâu lắm rồi đó, chấp nhận đứa em rể này đi.”
Cái gì mà anh vợ? Cái gì mà em rể? Cái con nhóc xấu xí đó mà phải gả cho cái thằng này trời đánh này hả? Nằm mơ!
Tôi nghiến răng nghiến lợi sút thẳng vào moong nó: “Cút mẹ mày đi!”
…
Năm tôi hai mươi lăm tuổi, tôi cãi nhau với cha về con đường mà tôi muốn đi, nhưng rốt cuộc không hiểu vì sao cãi được một hồi thì chủ đề lại chuyển thành “nó”.
Cha tức giận đến mức gọi hẳn cả họ và tên của tôi.
“Đàm Tưởng Văn! Nhạc Chi cũng đã ở trong nhà này mười lăm năm rồi! Con đến bây giờ vẫn không chịu chấp nhận con bé là em gái mình?!”
“Con đã nói rồi! Dù có năm năm, mười năm hay trăm năm thì nó vẫn không phải em gái của con! Con cả đời này cũng không chấp nhận!”
Bản thân tôi rõ ràng đã hùng hổ nói như vậy,
Nhưng rồi cho tới khi lễ đính hôn của Nhạc Chi và vị hôn phu tương lai của con bé diễn ra, chính tôi còn chẳng hiểu được mình nữa.
Trái tim tôi như bị ai cấu xé, nhức nhối đến mức đau rát khó chịu.
Và trong cái ngày hôm đó, tôi làm ra chuyện động trời, là cướp con bé đi.
Nhìn Nhạc Chi rưng rưng nước mắt, tôi cũng đau lòng.
“Em khóc cái gì?! Cái thằng đó anh điều tra rồi, nó không tốt! Tình trường của nó phức tạp lắm! Không xứng đáng với em!”
“Dù sao thì đó cũng là hôn sự mà cha đã định cho em, từ bé đến lớn chẳng phải anh lúc nào cũng ghét em… Ba tháng trước, anh còn nói với cha cả đời này đều sẽ ghét em, không chấp nhận em là em gái của anh mà... Anh… Chẳng phải anh ghét em đến mức như thế thì anh quan tâm đến hôn sự của em làm gì nữa…”
“Phải!”
Tôi bức bối đến mức phải gầm lên.
“Anh ghét làm anh trai của em! Anh ghét chết đi được! Bởi vì ở cái danh phận đó! Anh không thể tiến thêm được bước nữa!”
“Mẹ kiếp! Em làm sao mà biết được anh đã phải kiềm chế thú tính với em như thế nào đâu hả?!”
_______
Thể loại: Ngụy anh em, vả mặt, ngọt sủng, showbiz, H văn, HE
Tôi thích Đàm Niệm Văn từ bé,
Nhưng sự tránh né từ anh lại tỷ lệ thuận với tình cảm của tôi.
Năm sáu tuổi, tôi đứng trước mặt cha mẹ anh, dõng dạc muốn bắt anh làm rể.
Mấy năm sau, anh thấy tôi cứ như thấy ma, tránh tôi như tránh tà.
Thậm chí còn nói với anh trai của anh: “Dù trên thế giới này chỉ còn em và nó, em thà ch*t chứ không yêu!”
Ừm… Tôi mặc kệ.
Đâu phải là tôi không biết chuyện anh ghét mình? Mẹ tôi bảo thích ai thì phải chủ động.
“Cưới chồng là phải cưới liền tay.”
Đến năm mười sáu tuổi, tôi ở trước mặt bạn bè anh tự ý nói mình là vị hôn thê.
Tôi biết anh được nữ giới yêu thích nhiều lắm, nhưng đều bị tôi dọa chạy.
Tôi không hống hách đâu, cũng chẳng hăm he gì ai, chỉ là dùng chút mẹo vặt mà thôi.
Thế nên bạn bè của anh cứ hễ nhìn thấy tôi lại trêu rằng: “Kìa, cô dâu nhỏ lại đến tìm rồi kìa.”
“Ngại ngùng cái gì nữa? Đi ở rể cho người ta đi, Thanh Chi xinh đẹp như vậy, phải mà con bé đeo theo tao, tao cũng nguyện ở cả đời!”
Lúc đó có cả sự hiện diện của tôi, anh lớn giọng giống như đang nói cho tôi nghe:
“Mày thích thì đi mà yêu.”
“Gu của tao không phải loại con gái mất liêm sỉ như vậy, vả lại, tao sẽ không đi ở rể.”
Tôi biết cái tôi của anh rất cao.
Ừm, nhưng tôi vẫn mặc kệ.
…
Sau này anh trở thành Công Tố Viên xuất sắc, chúng tôi cứ thế mập mờ sống chung với nhau, sự đeo bám của tôi giống như đã trở thành thói quen đối với anh.
Chỉ là anh chán ghét việc tôi là diễn viên, thường hay bảo tôi giải nghệ.
Nhưng tôi sống vì đam mê. Đam mê của tôi là màn ảnh và là anh.
Đến bạn bè cũng nể phục tôi đã kiên nhẫn suốt gần hai mươi năm như thế mà lại chẳng có nổi một cái danh phận, anh gặp người ngoài đều chỉ nói tôi là “em họ”.
Tôi cũng rất thường hay ngỏ lời cầu hôn, anh nghe suốt từ bé đến lớn có lẽ cũng nhàm.
Đối với anh chẳng khác gì là lời đùa cợt, nhưng còn tôi thì lại đếm, đã đếm được đến 998 lần.
Cho tới một ngày nọ, tôi tan tiệc, gọi anh đến đón nhưng anh bảo “bận.”
Tôi đành phải nhận lời để đồng nghiệp là nam đưa về, nào ngờ khi ngồi vào xe lại thấy anh đang đứng ở phía đối diện, đôi mắt anh hằn lên tia m á u.
Chúng tôi cãi nhau một trận lớn, anh còn dùng đến cách cuối cùng để ép tôi.
“Hoặc là em giải nghệ! Hoặc là dọn ra khỏi nhà tôi, từ nay về sau cũng đừng tìm đến!”
Tất nhiên là tôi chọn… Dọn ra khỏi nhà.
Lần đầu tiên gần hai mươi năm, tôi không đeo bám anh nữa.
…
Bẫng qua một tháng, ở trên gameshow truyền hình, MC hỏi tôi có yêu cầu gì trong hôn nhân.
Tôi nói đùa rằng tôi không muốn làm dâu, bởi vì tính tình của tôi rất hậu đậu.
Tài tử màn ảnh đột nhiên đăng bài “thả mồi”, rằng anh ta chấp nhận đi ở rể.
Tin tức tôi bén duyên cùng tài tử màn ảnh lập tức chạy thẳng lên hotsearch.
Đến ba giờ sáng hôm sau, đoàn phim đóng máy, tôi về tới nhà lại nhìn thấy anh đang ở trước cửa với bọng mắt đỏ hoe, anh ép tôi vào tường, mùi r ư ợ u nồng đến gay mũi.
“Em đừng đi bắt người ta nữa...”
“Anh chấp nhận ở rể mà, được không?”
Cuộc đời Nhạc Thanh có ba điều muốn hỏi...
Thứ nhất... Trước ngày kết hôn một tuần lại bị tiểu tam đem quần lót của chồng sắp cưới đến trả là loại cảm giác gì?
Thứ hai... Có ai đã từng bị "sếp lớn" ép phải đi cùng hắn đến khách sạn "bắt gian" chồng sắp cưới bao giờ chưa? Không những đã không "bắt gian" được, trái lại còn bị hắn dụ dỗ, "ăn" sạch sẽ mà không chừa lại mống xương nào!
Cuối cùng là... Ai đó làm ơn cho cô biết cái cảm giác sau khi nhận ra "sếp lớn" ba hôm trước "lăn lộn" trên giường, ba hôm sau lại bị hắn gọi là CHỊ DÂU sẽ như thế nào đi?!
Huhu! Cuộc sống này quá đủ rồi, cô muốn đi đầu thai!
...
Trích:
“Hắn ta ăn chả rồi thì cô ăn nem đi? Việc gì phải thiệt thòi như vậy?”
"Sếp nói đúng! Anh ta vụng trộm như thế, việc gì tôi phải thủ thân như ngọc! Hơn nữa, tiểu tam còn bảo của quý của anh ta nhỏ bằng ngón tay út, tôi nhất định phải tìm cây hàng ít nhất 20cm!”
“Ở đây có sẵn, có muốn xài không?”
“Thiếu tướng… Anh vừa nói gì vậy?”
“Tôi nói, của tôi 22cm, phù hợp với điều kiện của em chưa?"
"Phía sau là giường King Size, đủ để cho em một đêm khó quên trước khi kết hôn.”
Sáng hôm sau...
"Thiếu tướng... Từ lúc chuyển đơn vị đến nay... Tôi vẫn luôn có một thắc mắc đó là... Anh tên gì vậy?"
"Thượng Đình Kiêu."
"Ồ, anh cũng mang họ Thượng á? Tên khốn ngoại tình kia vừa hay cũng họ Thượng, không chỉ thế lại còn trùng nhau chữ lót... Anh nói xem, có phải trùng hợp quá không?"
Ba ngày sau... "Ừm, trùng hợp thật đấy..."
"Chị dâu!"
Couple: Thượng Đình Kiêu x Nhạc Thanh - Cầm thú mặc quân trang x cừu non mít ướt dễ dụ
Cảnh báo: H nhẹ, có chứa yếu tố 16+, truyện giả lập không có thật