Hài Hước

Nóng Lòng Muốn Chiếm Hữu Em
Nóng Lòng Muốn Chiếm Hữu Em
Tác giả: Châu Hoa
Xuất bản: 04/03/2025

Hoa Doanh là trẻ mồ côi.

Năm mười tuổi được Trình Khâm nhận nuôi mang về tổ chức đào tạo.

Năm mười lăm tuổi là lần đầu tiên biết tương tư một người, nhưng trớ trêu lại là người mà Hoa Doanh không nên phát sinh tình cảm.

Cô yêu đơn phương như vậy trong suốt ba năm.

Đến khi Hoa Doanh mười tám tuổi, Trình Khâm bỗng dưng đặt ra cho cô một điều kiện.

“Tôi vẫn luôn biết em thích tôi, nếu em hoàn thành được nhiệm vụ lần này, tôi sẽ cưới em."

Cô vì phần thưởng đó mà gần như “bán mạng” làm việc cho hắn, thậm chí suýt chút nữa bị kẻ xấu c ư ớ p mất đi thứ ngàn vàng.

Thế nhưng hắn thất hứa, ngày sinh nhật của Hoa Doanh hắn nhặt ở đâu về một con nhóc nhỏ hơn cô chỉ một tuổi.

Trình Khâm bảo rằng thương hại, muốn rủ lòng chăm sóc cho nó, đợi nó đủ mười tám tuổi sẽ để nó tự mưu sinh.

Mà công nhận hắn chăm cũng tốt thật, chăm kiểu gì chỉ một năm mà đã dính b ầ u.

Sau khi biết tin Hoa Doanh biến mất ngay trong đêm, Trình Khâm liền cho người đi tìm ráo riết, hắn mới tá hỏa khi thấy cô đang sánh đôi bên cạnh một gã đàn ông khác.

K ẻ t h ù mà hắn không đội trời chung - Cung Triệt!

“Doanh Nhi! Em dám?!”

“Chú dám thất hứa với tôi, tôi dám ‘n g ủ’ với đối thủ một mất một còn của chú!”

Bắt Rể
Bắt Rể
Tác giả: Châu Hoa
Xuất bản: 06/03/2025

Tôi thích Đàm Niệm Văn từ bé,

Nhưng sự tránh né từ anh lại tỷ lệ thuận với tình cảm của tôi.

Năm sáu tuổi, tôi đứng trước mặt cha mẹ anh, dõng dạc muốn bắt anh làm rể.

Mấy năm sau, anh thấy tôi cứ như thấy ma, tránh tôi như tránh tà.

Thậm chí còn nói với anh trai của anh: “Dù trên thế giới này chỉ còn em và nó, em thà ch*t chứ không yêu!”

Ừm… Tôi mặc kệ.

Đâu phải là tôi không biết chuyện anh ghét mình? Mẹ tôi bảo thích ai thì phải chủ động.

“Cưới chồng là phải cưới liền tay.”

Đến năm mười sáu tuổi, tôi ở trước mặt bạn bè anh tự ý nói mình là vị hôn thê.

Tôi biết anh được nữ giới yêu thích nhiều lắm, nhưng đều bị tôi dọa chạy.

Tôi không hống hách đâu, cũng chẳng hăm he gì ai, chỉ là dùng chút mẹo vặt mà thôi.

Thế nên bạn bè của anh cứ hễ nhìn thấy tôi lại trêu rằng: “Kìa, cô dâu nhỏ lại đến tìm rồi kìa.”

“Ngại ngùng cái gì nữa? Đi ở rể cho người ta đi, Thanh Chi xinh đẹp như vậy, phải mà con bé đeo theo tao, tao cũng nguyện ở cả đời!”

Lúc đó có cả sự hiện diện của tôi, anh lớn giọng giống như đang nói cho tôi nghe:

“Mày thích thì đi mà yêu.”

“Gu của tao không phải loại con gái mất liêm sỉ như vậy, vả lại, tao sẽ không đi ở rể.”

Tôi biết cái tôi của anh rất cao.

Ừm, nhưng tôi vẫn mặc kệ.



Sau này anh trở thành Công Tố Viên xuất sắc, chúng tôi cứ thế mập mờ sống chung với nhau, sự đeo bám của tôi giống như đã trở thành thói quen đối với anh.

Chỉ là anh chán ghét việc tôi là diễn viên, thường hay bảo tôi giải nghệ.

Nhưng tôi sống vì đam mê. Đam mê của tôi là màn ảnh và là anh.

Đến bạn bè cũng nể phục tôi đã kiên nhẫn suốt gần hai mươi năm như thế mà lại chẳng có nổi một cái danh phận, anh gặp người ngoài đều chỉ nói tôi là “em họ”.

Tôi cũng rất thường hay ngỏ lời cầu hôn, anh nghe suốt từ bé đến lớn có lẽ cũng nhàm.

Đối với anh chẳng khác gì là lời đùa cợt, nhưng còn tôi thì lại đếm, đã đếm được đến 998 lần.

Cho tới một ngày nọ, tôi tan tiệc, gọi anh đến đón nhưng anh bảo “bận.”

Tôi đành phải nhận lời để đồng nghiệp là nam đưa về, nào ngờ khi ngồi vào xe lại thấy anh đang đứng ở phía đối diện, đôi mắt anh hằn lên tia m á u.

Chúng tôi cãi nhau một trận lớn, anh còn dùng đến cách cuối cùng để ép tôi.

“Hoặc là em giải nghệ! Hoặc là dọn ra khỏi nhà tôi, từ nay về sau cũng đừng tìm đến!”

Tất nhiên là tôi chọn… Dọn ra khỏi nhà.

Lần đầu tiên gần hai mươi năm, tôi không đeo bám anh nữa.



Bẫng qua một tháng, ở trên gameshow truyền hình, MC hỏi tôi có yêu cầu gì trong hôn nhân.

Tôi nói đùa rằng tôi không muốn làm dâu, bởi vì tính tình của tôi rất hậu đậu.

Tài tử màn ảnh đột nhiên đăng bài “thả mồi”, rằng anh ta chấp nhận đi ở rể.

Tin tức tôi bén duyên cùng tài tử màn ảnh lập tức chạy thẳng lên hotsearch.

Đến ba giờ sáng hôm sau, đoàn phim đóng máy, tôi về tới nhà lại nhìn thấy anh đang ở trước cửa với bọng mắt đỏ hoe, anh ép tôi vào tường, mùi r ư ợ u nồng đến gay mũi.

“Em đừng đi bắt người ta nữa...”

“Anh chấp nhận ở rể mà, được không?”
 

Tiểu Nhạc Chi
Tiểu Nhạc Chi
Tác giả: Châu Hoa
Xuất bản: 06/03/2025

Năm tôi mười tuổi, cha mẹ bỗng dưng nhặt ở đâu về một con nhóc bé tí.

Nó xấu điên lên được, tôi làm sao mà chịu sống chung với nó.

Đã thế, hằng ngày còn phải nghe nó bập bẹ chạy theo, í ới gọi tôi.

“Anh cả, anh cả…”

Nhìn nó vừa vụng về, vừa tròn quay một cục như cái bánh màn thầu, tôi mặt nhăn mày nhó.

“Tránh ra chỗ khác chơi! Cha! Con không thích nó! Cha đem nó đi đi!”

Cha tôi ngoài trừ chỉ biết cười ra thì còn làm được gì? Tôi thì lại chẳng dám mách mẹ, vì mẹ tôi thương nó lắm.

Ấy vậy mà, bạn bè tôi cũng bảo nó dễ thương, đến cả thằng em trai sinh đôi của tôi là Isaac cũng cưng nó như trứng vậy.

Quái lạ! Cái thứ tròn vo một cục này đáng yêu chỗ nào?!

Tôi tức mình, nhìn thêm một lúc nữa, hai cái má núng nính trắng hồng của nó cứ như hai cái bánh bao, mắt thì to, mũi thì nhỏ, hai cánh môi cũng chúm chím hồng hồng...

Hình như… Cũng có chút dễ thương thật.

Cái gì?! Cái gì mà dễ thương?! Không đúng không đúng!

Cái đồ xấu xí như vậy, còn lâu mới dễ thương! Còn lâu tôi mới chấp nhận nó là em gái mình!



Sau này tôi hai mươi mốt, nó mười lăm.

Nó xinh đẹp từ lúc nào đến tôi còn chẳng biết.

Cho tới khi mấy thằng bạn bên cạnh tôi suốt ngày hỏi về nó, lúc đó tôi mới chợt nhận ra là con bé đó lại trổ mã thành công đến vậy.

Một thằng trong đám bá vai tôi, vừa cười vừa nói: “Em gái xinh thế mà giấu, ói cái số điện thoại ra đây cho tao!”

“Cút! Xinh chỗ mẹ nào! Mắt mày mù à?! Mắt, mũi, miệng, chỗ nào cũng không xinh!”

“Mày không thấy xinh nhưng tao thấy xinh! Tóm lại là có đưa số không?”

“Không! Phắn ngay!”

“Thôi mà, anh vợ… Tao thích em gái mày lâu lắm rồi đó, chấp nhận đứa em rể này đi.”

Cái gì mà anh vợ? Cái gì mà em rể? Cái con nhóc xấu xí đó mà phải gả cho cái thằng này trời đánh này hả? Nằm mơ!

Tôi nghiến răng nghiến lợi sút thẳng vào moong nó: “Cút mẹ mày đi!”



Năm tôi hai mươi lăm tuổi, tôi cãi nhau với cha về con đường mà tôi muốn đi, nhưng rốt cuộc không hiểu vì sao cãi được một hồi thì chủ đề lại chuyển thành “nó”.

Cha tức giận đến mức gọi hẳn cả họ và tên của tôi.

“Đàm Tưởng Văn! Nhạc Chi cũng đã ở trong nhà này mười lăm năm rồi! Con đến bây giờ vẫn không chịu chấp nhận con bé là em gái mình?!”

“Con đã nói rồi! Dù có năm năm, mười năm hay trăm năm thì nó vẫn không phải em gái của con! Con cả đời này cũng không chấp nhận!”

Bản thân tôi rõ ràng đã hùng hổ nói như vậy,

Nhưng rồi cho tới khi lễ đính hôn của Nhạc Chi và vị hôn phu tương lai của con bé diễn ra, chính tôi còn chẳng hiểu được mình nữa.

Trái tim tôi như bị ai cấu xé, nhức nhối đến mức đau rát khó chịu.

Và trong cái ngày hôm đó, tôi làm ra chuyện động trời, là cướp con bé đi.

Nhìn Nhạc Chi rưng rưng nước mắt, tôi cũng đau lòng.

“Em khóc cái gì?! Cái thằng đó anh điều tra rồi, nó không tốt! Tình trường của nó phức tạp lắm! Không xứng đáng với em!”

“Dù sao thì đó cũng là hôn sự mà cha đã định cho em, từ bé đến lớn chẳng phải anh lúc nào cũng ghét em… Ba tháng trước, anh còn nói với cha cả đời này đều sẽ ghét em, không chấp nhận em là em gái của anh mà... Anh… Chẳng phải anh ghét em đến mức như thế thì anh quan tâm đến hôn sự của em làm gì nữa…”

“Phải!”

Tôi bức bối đến mức phải gầm lên.

“Anh ghét làm anh trai của em! Anh ghét chết đi được! Bởi vì ở cái danh phận đó! Anh không thể tiến thêm được bước nữa!”

“Mẹ kiếp! Em làm sao mà biết được anh đã phải kiềm chế thú tính với em như thế nào đâu hả?!”

_______


Thể loại: Ngụy anh em, vả mặt, ngọt sủng, showbiz, H văn, HE

Bảo Bối Trong Lòng Lão Đại
Bảo Bối Trong Lòng Lão Đại
Tác giả: Châu Hoa
Xuất bản: 06/03/2025

Đối với Tuệ Yên, Cảnh Ngạo là người đàn ông cô thầm yêu suốt năm năm và đối với hắn Tuệ Yên cũng là ngoại lệ duy nhất, tuy nhiên hắn không cho phép cô tiến thêm một bước nữa.

Thế nhưng lúc cô bỏ đi thì hắn không đồng ý, cô yêu người khác thì hắn ghen, đến mức xem cô như chim hoàng yến mà nhốt trong lồng son.

Trước đó:

“Yên Nhi, nếu cháu không chịu thu lại tình cảm của mình, tôi sẽ c/ắt đứt quan hệ với cháu!”

...

“Dù cháu có l/ột sạ/ch đ/ồ đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không chạm một ngón tay vào c/ơ th/ể của cháu!”

...

“Yên Nhi, tôi nói cho cháu biết, trừ khi ông đây là cầm thú thì mới đi quan hệ tình dục với cháu, biết chưa?!”

Sau này:

“Muốn đoạn tuyệt với tôi? Em đừng có mơ!”



“Yên Nhi, ông đây “muốn” em đến điê/n rồi!”



“Bé con, hình như tôi quên mất cách đánh vần từ “cầ/m th/ú” rồi, em dạy cho tôi được không?”

Là Tôi Ích Kỉ Hay Anh Vô Tâm
Là Tôi Ích Kỉ Hay Anh Vô Tâm
Tác giả: Dương Thiên Vũ
Xuất bản: 15/05/2025

" Khoảng cách giữa chữ yêu và thương, nhiều khi mong manh làm nhiều người ngộ nhận. Nên tỉnh táo để nhận ra đâu là tình yêu hay chỉ  đơn thuần là sự quan tâm của lẫn nhau của tình bạn. Tình yêu chỉ có một nhưng những loại cảm xúc tựa như tình yêu thì rất nhiều. Vì vậy, khiến con người ta dễ mắc phải những sai lầm trong chuyện tình cảm, đặt nhầm tên cho những mối quan hệ đi qua trong đời." Được lấy bối cảnh  tại một ngôi trường cấp ba tại thành phố New York của nước Mỹ , câu chuyện tập trung xoay quanh về một nhóm bạn gồm 4 người có tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng lại có một thế lực vô hình nào đó đã khiến hút chặt họ lại với nhau. Một ngày, bổng họ phát hiện rằng trong bản thân họ có sự tồn tại của những năng lực siêu nhiên ,chính vì lẽ đó mà họ sợ bị chính quyền Mỹ biết được thì họ sẽ trở thành vật thí nghiệm cho nghiên cứu khoa học vô nhân tính . Để có sống sót tiếp tục buộc họ phải đoàn kết bảo vệ lẫn nhau và luôn phải che giấu cái điều mà được cho là "sự lập dị" ở thế giới này.
>> Truyện sẽ có tận 2 couple siêu đáng yêu và hài hước:

Zane x Paul  - Nam thần thiện xạ và  Mỹ nam học bá

Ryon x Seina - Thiên tài thể thao và Đoá hoa tài sắc

       Để biết được họ sở hữu cho mình những loại siêu năng lực nào và câu chuyện về tình yêu thanh xuân vườn trường đầy khung bậc cảm xúc với những nốt thăng trầm giữa họ sẽ như thế nào ....Hãy cùng tôi bước vào những câu chuyện được do chính tôi họa lên bằng những gram màu vốn giản đơn trên những trang giấy trắng vô cùng đơn sơ....