
Tôi thích Đàm Niệm Văn từ bé,
Nhưng sự tránh né từ anh lại tỷ lệ thuận với tình cảm của tôi.
Năm sáu tuổi, tôi đứng trước mặt cha mẹ anh, dõng dạc muốn bắt anh làm rể.
Mấy năm sau, anh thấy tôi cứ như thấy ma, tránh tôi như tránh tà.
Thậm chí còn nói với anh trai của anh: “Dù trên thế giới này chỉ còn em và nó, em thà ch*t chứ không yêu!”
Ừm… Tôi mặc kệ.
Đâu phải là tôi không biết chuyện anh ghét mình? Mẹ tôi bảo thích ai thì phải chủ động.
“Cưới chồng là phải cưới liền tay.”
Đến năm mười sáu tuổi, tôi ở trước mặt bạn bè anh tự ý nói mình là vị hôn thê.
Tôi biết anh được nữ giới yêu thích nhiều lắm, nhưng đều bị tôi dọa chạy.
Tôi không hống hách đâu, cũng chẳng hăm he gì ai, chỉ là dùng chút mẹo vặt mà thôi.
Thế nên bạn bè của anh cứ hễ nhìn thấy tôi lại trêu rằng: “Kìa, cô dâu nhỏ lại đến tìm rồi kìa.”
“Ngại ngùng cái gì nữa? Đi ở rể cho người ta đi, Thanh Chi xinh đẹp như vậy, phải mà con bé đeo theo tao, tao cũng nguyện ở cả đời!”
Lúc đó có cả sự hiện diện của tôi, anh lớn giọng giống như đang nói cho tôi nghe:
“Mày thích thì đi mà yêu.”
“Gu của tao không phải loại con gái mất liêm sỉ như vậy, vả lại, tao sẽ không đi ở rể.”
Tôi biết cái tôi của anh rất cao.
Ừm, nhưng tôi vẫn mặc kệ.
…
Sau này anh trở thành Công Tố Viên xuất sắc, chúng tôi cứ thế mập mờ sống chung với nhau, sự đeo bám của tôi giống như đã trở thành thói quen đối với anh.
Chỉ là anh chán ghét việc tôi là diễn viên, thường hay bảo tôi giải nghệ.
Nhưng tôi sống vì đam mê. Đam mê của tôi là màn ảnh và là anh.
Đến bạn bè cũng nể phục tôi đã kiên nhẫn suốt gần hai mươi năm như thế mà lại chẳng có nổi một cái danh phận, anh gặp người ngoài đều chỉ nói tôi là “em họ”.
Tôi cũng rất thường hay ngỏ lời cầu hôn, anh nghe suốt từ bé đến lớn có lẽ cũng nhàm.
Đối với anh chẳng khác gì là lời đùa cợt, nhưng còn tôi thì lại đếm, đã đếm được đến 998 lần.
Cho tới một ngày nọ, tôi tan tiệc, gọi anh đến đón nhưng anh bảo “bận.”
Tôi đành phải nhận lời để đồng nghiệp là nam đưa về, nào ngờ khi ngồi vào xe lại thấy anh đang đứng ở phía đối diện, đôi mắt anh hằn lên tia m á u.
Chúng tôi cãi nhau một trận lớn, anh còn dùng đến cách cuối cùng để ép tôi.
“Hoặc là em giải nghệ! Hoặc là dọn ra khỏi nhà tôi, từ nay về sau cũng đừng tìm đến!”
Tất nhiên là tôi chọn… Dọn ra khỏi nhà.
Lần đầu tiên gần hai mươi năm, tôi không đeo bám anh nữa.
…
Bẫng qua một tháng, ở trên gameshow truyền hình, MC hỏi tôi có yêu cầu gì trong hôn nhân.
Tôi nói đùa rằng tôi không muốn làm dâu, bởi vì tính tình của tôi rất hậu đậu.
Tài tử màn ảnh đột nhiên đăng bài “thả mồi”, rằng anh ta chấp nhận đi ở rể.
Tin tức tôi bén duyên cùng tài tử màn ảnh lập tức chạy thẳng lên hotsearch.
Đến ba giờ sáng hôm sau, đoàn phim đóng máy, tôi về tới nhà lại nhìn thấy anh đang ở trước cửa với bọng mắt đỏ hoe, anh ép tôi vào tường, mùi r ư ợ u nồng đến gay mũi.
“Em đừng đi bắt người ta nữa...”
“Anh chấp nhận ở rể mà, được không?”