Chương 24: Đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi!

“Em-có-biết-mình-đang-nói-gì-không?”

Cô tất nhiên là biết chứ, hơn nữa cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi, cho nên Châu Hải Nhan lấy hết can đảm của mình mà nhắc lại thêm lần nữa.

“Em… em biết.” Gương mặt của cô đã sớm tái đi vì sợ hãi, nhưng cái miệng nhỏ vẫn cố chấp phải nói ra cho bằng được: “Em chấp nhận bán thân cho ngài… sau đó chúng ta kết thúc hợp đồng có được không?”

Vừa dứt lời, cổ tay của Châu Hải Nhan liền bị hắn mạnh mẽ kéo xuống, đè tấm lưng mỏng lên mặt bàn phía sau. Cằm nhỏ của cô cũng bị hắn bóp lấy, lực tay còn không hề nhẹ một chút nào, như đang tượng trưng cho sự tức giận của hắn.

“Là kẻ nào bắt em nói ra những lời này?”

Không ai cả… là một mình cô tự quyết định, Châu Hải Nhan đã tự dằn vặt rất lâu từ lúc nhìn thấy tấm ảnh kia, cho đến ngày hôm nay cô mới dám quyết định muốn kết thúc.

Châu Hải Nhan khẽ cắn nhẹ lên cánh môi của mình, rất nhẹ nhàng khơi ra một câu chuyện, nhưng ánh mắt đau lòng kia làm sao mà Trình Dực không nhận ra?

“Trình tiên sinh… tấm ảnh đó, em đã nhìn thấy rồi.”

“Tấm ảnh nào?” Hắn không hiểu nên hỏi lại.

Nói đến đây, Châu Hải Nhan mới ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh to tròn kia đã sớm ngập trong làn nước, giọng nói run run đáp lại.

“Tấm ảnh trong phòng ngài và bức hình chân dung trong ví của ngài…” Bức chân dung trong ví của Trình Dực chỉ là vô tình cô thấy được khi hắn mở ra mà thôi, nhưng vì đã từng nhìn thấy bức ảnh trong phòng hắn nên Châu Hải Nhan liền biết đó là ai.

Nghe được câu trả lời của Đường Thư Nhiễm, gương mặt của hắn nhanh chóng đanh lại, ánh mắt giống như thể đang muốn giết người lạnh lẽo nhìn đến cô.

“Ai cho phép em vào phòng của tôi?”

“Em không cố ý… là ngày hôm đó ngài say đến bất tỉnh cho nên em mới… em mới phụ quản gia đưa Trình tiên sinh lên phòng.”

“Cho nên bây giờ em muốn rời khỏi tôi?”

Châu Hải Nhan lẳng lặng gật đầu, nếu hắn để ý đến cô chỉ vì Châu Hải Nhan chỉ là Châu Hải Nhan thôi, thì cô nhất định sẽ cố gắng để khiến bản thân mình xứng với hắn.

Nhưng, Trình Dực lại xem cô giống như người con gái khác thì cô thua rồi, tại sao cô phải cố gắng biến bản thân mình giống với một người phụ nữ khác cơ chứ? Cô là cô, cô chỉ là Châu Hải Nhan là thôi.

Mà những hành động vừa rồi thực sự là đã chọc điên Trình Dực, lần đầu tiên trong đời, dám có một người con gái mở miệng muốn kết thúc với hắn!

“Châu Hải Nhan! Em tốt nhất là đừng cậy sủng sinh kiêu! Được tôi nuông chiều cho nên bây giờ liền không cần biết ai với ai nữa rồi đúng không?”

“Em không có… em chỉ là… chỉ là không muốn phải trở thành một người khác, Trình Thiếu, nếu ngài xem em giống như cô gái đó thì xin ngài chấp nhận yêu cầu của em có được không?...”

“Câm miệng! Ai cho phép em nhắc tới cô bé đó? Muốn so sánh sao? Em cả đời cũng không có cửa!”

Đương nhiên rồi, cô biết chứ, nhưng tận tai nghe hắn nói ra những lời đau lòng đó, trái tim cô mới biết được điểm dừng của mình là ở đây.

“Em không dám so sánh… em chỉ…” Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đã bị Trình Dực cắt ngang.

“Muốn một vị trí ở trong lòng tôi? Châu Hải Nhan, một lần trước tôi đã nhân nhượng bỏ qua cho em rồi, tôi đã nghĩ em là người ngoan ngoãn, hiểu chuyện.” Bạc môi khẽ nhếch lên, hắn mỉa mai một tiếng: “Hóa ra là vẫn chưa chịu dẹp đi cái lòng tham của mình.”

“Đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi!”

Lời nói đầy cay nghiệt của Trình Dực khiến cô như chết lặng, trong mắt hắn từ khi nào mà Châu Hải Nhan đã thành một người tham lam như vậy? Nếu cô có lòng tham, thì chẳng phải cô đã cố gắng bám lấy bắp đùi của hắn đến chết cũng không buông rồi sao?

Vì không muốn tiếp nhận thêm một lời khinh miệt nào nữa, Châu Hải Nhan mới dốc hết sức muốn đẩy Trình Dực ra, lời cô nói cô nhất định sẽ làm, bảo trả nhất định sẽ trả.

Dù cho đến chết vẫn sẽ trả nợ cho hắn!

“Em sẽ trả lại toàn bộ cho ngài mà… nếu tấm thân này không đủ, em sẽ cố kiếm ra tiền để trả cho ngài mà… làm ơn, xin ngài… em không muốn sống dưới gương mặt của người khác!”

Mẹ kiếp! Người con gái không biết trời cao đất dày này!

“Trả cho tôi? Chỉ với một mình em làm cả đời này cũng không đủ để trả nổi số tiền đó! Hay là em bán thân cho tôi rồi, liền dùng cái cách đó để kiếm ra tiền tiếp hả, em nói xem?!”

“Chẳng phải trong hợp đồng lúc ban đầu có để rằng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của đối phương hay sao?... Miễn là em sẽ trả đủ số tiền đó cho ngài, em cũng sẽ không trốn tránh đâu, Trình tiên sinh cứ yên tâm.” Cô biết là tối nay cái mạng này có khi sẽ mất luôn nếu cứ tiếp tục chọc điên hắn như thế.

Nhưng mà nếu được, Châu Hải Nhan vẫn mong rằng cái chết đến với cô sẽ nhẹ nhàng một chút.

Ngay lập tức, cổ tay cô bị Trình Dực bóp lấy, giây tiếp theo liền thấy ruột gan mình như bị đảo lộn, hắn ném cô lên giường mà không một chút niệm tình nào.

“Em tốt nhất là đừng nên hối hận về cái quyết định chó đẻ đó của mình!

“Cởi đồ!”

Nhận xét về Đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi!