Cố gắng lắm mới chạy được 5 vòng, Nhạc Thanh đã mệt đến mức mặt mũi đỏ hồng, mồ hôi túa đầy trên trán, cô nhìn trước ngó sau cảm thấy ở đây không nằm trong tầm mắt của Thượng Đình Kiêu thì mới dám dừng lại.
Ngồi bệt xuống đất, nhìn vào đồng hồ đeo tay: “Dù gì còn tận nửa tiếng nữa, ăn gian một chút chắc anh ta không biết đâu.”
Ai dè ngồi thở được chừng mười phút, từ xa lại thấy bóng dáng của ai đó chạy đến, Nhạc Thanh chột dạ vội vàng đứng dậy.
“Trì Tâm… Cô… Cô thấy đó, tôi… chỉ là tôi mệt quá…” Cho nên muốn nghỉ một chút, cô đừng nói lại với Phó Tư Lệnh được không?
Nhạc Thanh vốn định mua chuộc Trì Tâm một chút, ai ngờ còn chưa nói hết câu thì đã nghe cô nàng tiếp lời: “Này, Phó Tư Lệnh bảo cô đi mua một chai nước suối đem vào phòng ngài ấy.” Xong còn đặt tờ năm chục vào tay cô: “Tiền đây.”
“Tiền này là của Phó Tư Lệnh hả?”
“Ờ, mà cô cũng đen như cứt chó thật, sáng nay tôi đi muộn 1 phút có bị làm sao đâu? Cô thử nghĩ lại xem có phải đã làm gì khiến Phó Tư Lệnh tức giận rồi không?”
Nhạc Thanh mím môi, nghĩ rằng chắc sáng nay vô tình làm hắn giận rồi đi?
Nhưng mà, hắn cũng biết hành hạ cô phết, bắt chạy 10 vòng, rồi bây giờ còn sai đi mua nước, riết rồi chẳng biết là thực tập sinh hay “ô-sinh” nữa.
“Nhưng mà tôi vẫn đang lĩnh phạt mà?”
Dứt lời, Trì Tâm liền chỉ tay về hướng sau lưng Nhạc Thanh, vừa cười vừa nói: “Phó Tư Lệnh thấy cô thong thả rảnh rỗi nghỉ ngơi quá nên muốn nhờ đi mua giùm.”
Nhạc Thanh cũng nhìn theo tay cô nàng chỉ, sau khi thấy bóng dáng cao cao quen thuộc kia thì phun ra một chữ “Đệt!”.
“Phó Tư Lệnh đứng đó bao lâu rồi… Cô biết không?”
“Hình như từ lúc cô bắt đầu chạy đến khi ngồi nghỉ tới giờ vẫn chưa đi.”
“Đệt!” Lần thứ 2.
…
Nhạc Thanh mua nước xong, đứng trước phòng “Phó Tư Lệnh” gõ cửa ba cái.
“Vào đi.”
“Phó Tư Lệnh… Tôi mua nước đến rồi ạ.”
Hắn lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt non trẻ ửng ửng phiếm hồng, đôi mắt nai ngọc long lanh to tròn, hai má phúng phính đáng yêu, Thượng Đình Kiêu dường như có thể đọc được gương mặt của cô viết rõ một chữ “ngốc!”
Đúng là Nhạc Thanh có hơi ngốc thật, chứ bình thường chẳng có ai dễ dụ như cô cả.
“Đem tới đây.” Âm giọng lạnh lùng bật ra ba chữ, Nhạc Thanh cũng lề mề làm theo, xong lại nghe hắn nói tiếp: “Mở ra.”
“Dạ...”
“Uống.”
“Hả?”
“Tôi bảo em uống, hả cái gì mà hả?”
“...” Lúc nãy thì “tôi với cô”, bây giờ thì là “em”, đúng là con người giả tạo! Bắt cô chạy muốn sụt cả mấy cân rồi bây giờ kêu cô uống nước, là vừa đấm vừa xoa à?
Nhưng mà nước “chùa” đúng là uống đã khát thật nha!
“Cảm ơn Thiếu Tướng ạ!” Nhạc Thanh uống xong còn thành thật đẩy chai nước cho Thượng Đình Kiêu: “Ngài uống không?”
Hắn nhìn chai nước Nhạc Thanh uống dở, nhướng mày hỏi cô: “Em bảo tôi uống lại nó?”
Nhưng kiểu gì lại bị Nhạc Thanh hiểu thành "còn có nửa chai làm sao hắn uống", cô xụ mặt đem nó đi: “Ngài uống không đủ sao? Vậy để tôi đi mua thêm chai khác.”
“Không cần, đưa đây!” Thượng Đình Kiêu giật lấy chai nước, mở nắp ngửa cổ, yết hầu lăn lộn từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.
Nhìn hắn uống xong, Nhạc Thanh mới ngập ngừng hỏi: “Vậy thiếu tướng, tôi ra ngoài được chưa?”
“Ai cho phép mà ra? Chuyện sáng nay nói còn chưa xong, bao giờ giải quyết ổn thỏa rồi muốn đi đâu thì đi.”
“Thiếu… Thiếu tướng muốn tôi phải làm gì bây giờ ạ?...”
“Em chịu trách nhiệm với tôi mà phải cần tôi gợi ý hay sao?”
Hắn cau mày tỏ vẻ khó chịu, phất tay nói qua chuyện khác: “Trước mắt đổi xưng hô đi, nghe chướng tai quá, ở riêng với tôi phải xưng là “em” biết chưa?”
“Dạ Thiếu Tướng, em hiểu rồi.”
“Rồi bây giờ gọi tôi là gì?”
“Thiếu tướng…?”
“Thành ý ở đâu!”
“Phó Tư Lệnh…”
“Nghe có xa cách quá không? Gọi thế nào cho thân thuộc một chút, hợp tình hợp nghĩa một chút, tôi mới vui.”
Nhạc Thanh chớp chớp mắt vài cái, liếm nhẹ cánh môi, mấp máy phun ra một chữ: “Chú…”
“?!” Thượng Đình Kiêu chỉ vừa nghe xong, cây bút trên tay hắn lập tức bị bóp gãy làm đôi, máu nóng sôi trào, gầm lên một tiếng: “Nhạc Thanh! Bộ tôi già đến mức em phải gọi là “chú” sao?!”
“Không… Không phải… Nhưng mà để gọi là “anh” thì… Đúng là có hơi già thật…”
Mẹ kiếp! Thượng Đình Kiêu chửi thề trong lòng, con nhóc này nhìn ngốc ngốc vậy mà biết cách chọc tức người khác đỉnh thật, hắn nén giận hỏi thêm câu nữa.
“Em bao nhiêu tuổi?”
“Hai… Hai mươi mốt… Không phải chú năm nay ba mươi ba sao? Chú cách cháu 1 con giáp như vậy, có hơi già để gọi là “anh” thật mà…”
“Hơn nữa, chú bảo gọi thế nào cho thân thuộc, thế nào cho hợp tình hợp nghĩa… Thì gọi là “chú” vừa hợp tình hợp lý lại vừa thân thuộc nhất rồi, chú còn đòi gì nữa?”
“Hơn nữa, chú bảo gọi thế nào cho thân thuộc, thế nào cho hợp tình hợp nghĩa… Thì gọi là “chú” vừa hợp tình hợp lý, vừa thân thuộc nhất rồi, chú còn đòi gì nữa?”
“...”
“Chú sao vậy? Chú có đồng tình với quyết định này không?”
Một chữ “chú”, hai chữ “chú” cứ lòng vòng quanh quẩn trong tâm trí của Thượng Đình Kiêu đến mức khiến hắn thẹn đến hóa nghẹn, sao hắn lại có thể quên mất số tuổi của cô nhóc này vậy chứ?
Thấy người đàn ông không trả lời mình, Nhạc Thanh mắt điếc tai ngơ nhìn không ra biểu cảm quỷ khóc thần sầu đó mà tiếp tục gọi.
“Chú ơi…”
“Đủ rồi! Đừng gọi là “chú” nữa!” Mặc dù hắn chưa già, nhưng nhất định có ngày sẽ bị cô nhóc này chọc cho nhồi máu cơ tim thật mất.
Cứ mỗi lần cô gọi một tiếng “chú”, Thượng Đình Kiêu lại có cảm giác vừa già đi một tuổi.
“Vậy…” Nhạc Thanh còn chưa nói xong, người đàn ông nọ đã chen vào lời của cô: “Được rồi, không nói đến chuyện đó nữa, bây giờ chuyển qua vấn đề em sẽ chịu trách nhiệm thế nào với tôi đây hả?”
Nghe Thượng Đình Kiêu nhắc đến chuyện đó, Nhạc Thanh liền bối rối, chuyện vừa nãy còn chưa nói xong mà? Sao tự dưng lại chuyển sang vấn đề này rồi?
Hay là cãi không lại cô nên xoay qua bắt nạt cô tiếp hả?
Nhạc Thanh cắn môi đứng nhìn hắn, nhìn đôi mắt trông chờ vào câu trả lời của mình như thế mà có chút bối rối.
Cô thật sự không biết Thượng Đình Kiêu muốn cái gì hết, không lẽ…
“Không lẽ chú muốn chúng ta tiếp tục qua lại sao? Nhưng mà điều đó là trái với lương tâm, người đứng đắn ai lại làm như vậy bao giờ…”
“Vậy người đứng đắn là “ngủ” với người khác rồi phủi đít bỏ đi mà không chịu trách nhiệm? Ý em là như vậy hửm?”
“Không… Không có…”
“Thế em nói xem, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn phải chịu thiệt thòi đâu.” Hắn vuốt qua vuốt lại màn hình điện thoại, chống tay lên bàn nói tiếp: “Ăn “bánh” thì phải “trả tiền”, với tôi thì không “trả tiền” tôi trả trách nhiệm.”
“Nếu không thì tiếc quá, mấy tấm ảnh này của em, tôi lại phải gửi cho chồng chưa cưới rồi.”
Nhạc Thanh vừa nghe xong liền tái xanh mặt này: “Chú… Chú nói cái gì? Ảnh gì chứ?!”
Dứt lời, bóng dáng nhỏ liền lao đến trước mặt Thượng Đình Kiêu, với tay muốn giật lấy điện thoại của hắn, nào ngờ hắn nhanh tay hơn: “Nào nhóc con, không được như thế, cẩn thận tôi đánh mông em.”
“Chú mau cho tôi xem ảnh gì?! Đừng bảo chú chụp ảnh của tôi vào… Đêm qua?!”
“Ai biết được chứ? Phải không nào?”
“Chú… Chú… Đồ sắc lang… Huhu sở khanh… Đồ… Đồ đáng ghét… Chú dám lấy nó uy hiếp tôi…” Hắn biết ngay mà, con nhóc này lại khóc nữa rồi, mặc dù có chút xót, nhưng ai bảo cô dám quên mất hắn là ai.
Cho nên thay vì dỗ, hắn càng chọc cho Nhạc Thanh khóc to hơn…
“Nào, khóc thảm thương như thế làm gì? Cẩn thận tôi không nhịn được mà muốn “chơi” hỏng em.”
“Chú… Chú…” Cô gái nhỏ cắn môi uất ức nhìn hắn, chỉ thấy Thượng Đình Kiêu điềm tĩnh cong môi đáp lại cô.
“Không lẽ em thật sự muốn kết hôn mới một gã đã ngoại tình hửm?” Nhạc Thanh cũng đâu có muốn, nhưng đây là số mệnh cô phải làm, cô cũng đâu có quyền cự tuyệt.
Nhạc Thanh mím môi dường như hiểu ra gì đó mà lí nhí nói: “Không lẽ chú muốn tôi ly hôn với anh ta, rồi…”
“Rồi đến với chú?”
Cô tưởng hắn sẽ không đồng ý, ai ngờ: “Được đấy, cũng là một ý kiến hay.”
“Chú… Chú điên rồi! Sao có thể như vậy được?! Gia đình bọn tôi là hôn nhân chính trị, đâu phải muốn hủy hôn là dễ…”
“Ừm, tôi nghe nói Thượng gia còn một người con út…” Hắn vừa nói, vừa liếc ánh mắt quan sát cô:
“Vì sao không chọn anh ta, mà lại đi chọn tên khốn đó?”
“Tôi có gặp mặt người đó bao giờ đâu… Lại nói, anh ta cũng chưa chắc đã thích tôi… Thượng gia xưa nay có tục lệ được lấy 2 chồng hoặc 2 vợ, tôi thấy lấy ai cũng giống nhau cả mà…” Chắc gì cái người con út kia đã thật lòng thật dạ với cô…
“Em có chắc là chưa gặp anh ta?” Sắc mặt của Thượng Đình Kiêu càng thêm trầm hẳn đi, giọng nói âm u cực điểm.
“Tôi chưa gặp, cũng không muốn gặp, lấy ai cũng như nhau thì chọn làm gì?”
“Được.” Hắn nghiến răng, đôi mắt từ lúc nào đã chìm trong rét buốt, lấy từ trong hộc bàn ra một chiếc usb đưa cho cô: “Đồ của em đây.”
“Tôi… Tôi cảm ơn…” Hình như hắn đang giận đúng không? Trông sắc mặt của Thượng Đình Kiêu tệ quá.
“Ch…” Còn chẳng đợi Nhạc Thanh kịp nói thêm gì, người đàn ông đã lạnh lùng chặn miệng cô: “Ra ngoài đi.”
“Ra ngoài đi.”
Nhạc Thanh sau khi ra khỏi cửa vẫn không hết ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thậm chí Thượng Đình Kiêu còn chưa bắt cô giải quyết cho xong cái việc chịu trách nhiệm với hắn.
Hơn nữa, Nhạc Thanh còn chưa nói rằng, chiều nay cô phải đến thăm Thượng gia một chuyến, tất nhiên là để bàn chuyện kết hôn rồi.
Cho nên có lẽ không thể đến nhà hắn được, Nhạc Thanh thở dài một lượt, đành chấp nhận ngày mai chạy 10 vòng quân khu chịu phạt thôi chứ biết sao giờ…
Chỉ là cô chẳng biết Thượng Đình Kiêu lại giận cái gì nữa, sắc mặt của hắn rất tệ, thậm chí còn đuổi Nhạc Thanh ra ngoài…
Cô mân mê chiếc usb trên tay, quyết định không nghĩ đến nữa.
Nào ngờ trong suốt nửa buổi còn lại, Nhạc Thanh bị người đàn ông đó hành cho mệt đứt cả hơi.
Thôi không cần phải đoán nữa, hắn chắc chắn là đang giận rồi!
Thậm chí lúc cô xin phép về sớm một buổi, với cái lý do cực kỳ chính đáng là “thông gia họp mặt”! Mà Thượng Đình Kiêu lại dở chứng mặt mũi đen xì bắt cô chạy cùng hắn năm vòng quân khu nữa mới được đi.
“Thiếu… Thiếu Tướng… Tôi mệt quá… Huhu… Không chạy nổi nữa…”
“Chỉ được có ba vòng thôi, đồng chí Nhạc mới vậy đã không chạy nổi?”
Thượng Đình Kiêu cuối cùng cũng ngừng lại bước chân, hắn đứng trước mặt, giương đôi mắt lãnh đạm nhìn Nhạc Thanh, thân thể người đàn ông cao hơn một mét tám gần như muốn che lấp cả ánh mặt trời phía sau.
Trên trán cũng còn vương lại vài giọt mồ hôi mỏng, Nhạc Thanh đuối sức đứng tựa lưng vào tường, vừa thở hồng hộc, vừa phất phất cổ áo cho gió luồn vào.
“Thiếu… Thiếu tướng, tôi thật sự mệt lắm rồi, một lát còn có việc ở nhà, ngày mai chúng ta phạt tiếp có được không?”
“Việc gì?”
Tuy hắn biết rõ là họp mặt thông gia của hai nhà, nhưng lại giả vờ như không biết mà tiến sát đến gần cô.
Nhạc Thanh chỉ nghĩ hắn muốn lại gần một chút, chứ nào ngờ Thượng Đình Kiêu lại đem cô ép chặt vào bức tường sau lưng, đôi con ngươi sẫm màu âm u vô định, còn che giấu vài phần tức giận ở bên trong.
Nhưng hắn giận chuyện gì, cô thật sự không biết được mà…
Nhạc Thanh nhất thời vì hoảng mà quên mất phải trả lời câu hỏi của Thượng Đình Kiêu, cô càng trân mắt nhìn hắn,
Thượng Đình Kiêu càng thu hẹp khoảng cách của hai người, hẹp đến mức khiến hai luồng mềm mại ở trước ngực cô phải chạm vào cơ ngực cứng rắn của hắn, thậm chí Thượng Đình Kiêu còn cố tình ấn mạnh đè lên chúng.
Cảm nhận được hai khối mềm mại dán lên ngực mình, Thượng Đình Kiêu có chút cao hứng, hắn không tách ra, ngược lại còn cọ xát lên bộ ngực đầy đặn của Nhạc Thanh, giọng nói còn có chút ái muội: “Tôi nghe bảo tối nay em sẽ gặp chồng chưa cưới?”
“Sao… Làm sao mà chú biết?!”
“Tất nhiên phải biết, thậm chí còn biết rất rõ em là ai, gia đình của em như thế nào, người phụ nữ đã lên giường của tôi, tôi đương nhiên phải tìm hiểu kỹ càng.”
“Chú điều tra tôi?!”
Nhạc Thanh trừng mắt nhìn hắn, bắt đầu dấy lên cảm giác sợ hãi đối với người đàn ông trước mắt mình, cô đã nghĩ hắn là người nghiêm chỉnh, thanh minh.
Là một quân nhân nghiêm trang và chính trực, chứ hoàn toàn không hề biết bộ mặt vô sỉ này của Thượng Đình Kiêu!
Vậy mà hắn cũng chẳng phủ nhận, khẽ nhướng mày, bộ dáng vô cùng thản nhiên giương mắt nhìn cô.
“Phải, là tôi điều tra em.” Vừa dứt lời, người đàn ông còn chẳng để cho Nhạc Thanh có cơ hội đáp lại thì đã ngang ngược ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Hôn đến khi nào cảm giác cơ thể mềm mại trong ngực đã nhũn ra như nước mới chịu buông tay, hắn vuốt ve sườn mặt của Nhạc Thanh, khẽ cười, tà ý trong ánh mắt càng thêm nồng đậm.
“Thế nên tối nay gặp mặt, cấm em không được phép lại gần chồng sắp cưới, không được phép ở chung một phòng với hắn, càng không được phép để hắn chạm vào cơ thể của em.”
“Nếu không, tôi nhất định sẽ đem bộ dáng em dâm đãng rên rỉ ở dưới thân tôi gửi lại cho hai bên gia đình em xem thật rõ.”
“Nghe chưa hửm?”