Chương 4: (4+5+6)

“Vậy lên giường đi, tôi cho em biết tôi có đang nói đùa hay không?”

 

Không đợi Nhạc Thanh từ chối, cổ tay nhỏ liền bị người đàn ông nắm lấy, chỉ với vài bước chân cô đã bị hắn ném lên giường lớn trước mặt.

 

“Á thiếu tướng… Ngài đợi… đợi đã…”

 

“Thương lượng vô hiệu nghiệm!” Còn không để Nhạc Thanh kịp phản biện hắn đã ra đòn chặn miệng cô trước, cô gái nhỏ chỉ biết á khẩu nhìn người đàn ông trước mắt đang cởi quần áo.

 

Lại nhất thời bị dáng người tuyệt mỹ của hắn làm cho mất hồn, ánh mắt mê đắm cứ thế nhìn chằm chằm vào cơ ngực trước mặt.

 

Mẹ kiếp, đẹp gì mà đẹp dữ vậy hả?!

 

“Thế nào? Đẹp không?” Nghe hắn hỏi, Nhạc Thanh vô thức thành thật đáp lại: “Đẹp!”

 

“Tất nhiên rồi, hơn chồng chưa cưới của em là cái chắc!” Người đàn ông hài lòng cười lên một tiếng, lại nói tiếp: “Còn một chỗ khác rất đẹp, có muốn nhìn không?”

 

“Có…”

 

“Em lại đây tôi cho em nhìn, chạy xa thế làm gì?” Động tác thoát y của hắn xuống tới quần tây đen thì Nhạc Thanh mới giật mình phát hiện ra mình vừa trả lời cái gì.

 

Sau đó cô liều mạng thối chạy đến đầu giường, có chết cũng không dám lại gần hắn.

 

“Thiếu tướng! Chúng ta không hợp đâu!”

 

“Sao lại không hợp? Tôi cảm thấy “của tôi” phù hợp đến mức có thể lấp kín được "cô bé" của em mà không một khe hở.”

 

“Thiếu tướng… Ngài… Ngài đứng đắn một chút đi mà…”

 

“Bây giờ là ngoài giờ làm việc, tôi không phải "thiếu tướng", em cũng chẳng phải y tá quân y, chúng ta là đàn ông và phụ nữ, là ham muốn xác thịt trần trụi em rõ chưa?”

 

Nhạc Thanh bất đắc dĩ không dám chọc giận hắn mà chỉ có thể gật đầu, nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.

 

Người đàn ông dần có chút mất kiên nhẫn, đanh giọng gọi cô: “Em lại đây!”

 

“Thiếu… Thiếu tướng… Ngài… Chúng ta có thể không… không làm cái đó được không?”

 

“Làm cái gì? Nói vậy thì ai hiểu?”

 

“Làm cái đó… Cái chuyện ừm… Giữa nam và nữ…”

 

“Không hiểu!” Hắn cố tình nhướng mày nhìn cô, càng khiến Nhạc Thanh vừa khó xử vừa bất lực.

 

Cô ậm ừ mãi mới phun ra được hai chữ: "Làm… Làm tình…”

 

Người đàn ông nghe hết câu thì bật cười một tiếng, thú vị thật, cái việc trêu chọc cô gái nhỏ này thật sự có thể khiến hắn giải trí được đấy.

 

“Bậy, tôi đâu có “làm tình”? Nói cho đúng, phải là tôi “ăn” em.” Vừa dứt lời liền nắm lấy cổ chân của Nhạc Thanh kéo lại, để cô ngồi dưới thân mình, cơ ngực trần trụi chỉ cần ngẩng đầu lên liền nhìn thấy.

 

“Thiếu tướng… Chúng ta… Chúng ta nói chuyện một chút nhé, được không?...”

 

“Nói chuyện trên giường thì cũng là nói.”

 

“Không mà… Huhu… Tôi muốn nói chuyện với ngài… Thật lòng đấy…” Hắn càng lúc càng áp xuống, Nhạc Thanh chỉ có thể run rẩy như thỏ nhỏ chống tay dưới ngực hắn ra sức kêu lên.

 

Nhưng không ngờ bàn tay của cô lại bị hắn nắm lấy, vẽ một vòng kéo xuống, ép vào khối đang nhô cao ở đũng quần, cảm nhận được kích cỡ và độ nóng dù đã cách một lớp quần như thế cũng đủ khiến đầu óc Nhạc Thanh như nổ oanh một tiếng.

 

“Vậy nói chuyện cùng với nó đi, tôi tin nó sẽ cho em câu trả lời đúng đắn.”

 

Nhạc Thanh bị hắn trêu chọc đến mức bất lực mà bật khóc thêm lần nữa, nức nở lưng tròng dưới thân hình tráng kiện của người đàn ông: “Huhu… Thiếu tướng… Ngài làm ơn rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này đi mà huhu… Tôi sai…

Ưm…”

 

Nhưng là còn chưa nói hết câu, đôi môi mềm mại không ngừng líu lo liền bị hắn hôn xuống, giữ chặt lấy gáy của cô, bàn tay bị kéo xuống nơi phồng to vừa rồi vẫn chưa được hắn buông tha.

 

Cô thậm chí còn cảm nhận được nó hình như vẫn đang biến đổi… Lớn hơn...

 

Tay còn lại thì ra sức chống đỡ dưới lồng ngực trần trụi mạnh mẽ, cực lực muốn đẩy hắn tách ra khỏi cơ thể của mình.

 

Đến tận một lúc sau, người đàn ông mới chịu buông tha cho đôi môi của cô, như một con thú săn nhìn chằm chằm đến con mồi của mình mà liếm môi một cái: “Ngọt.”

 

“Thiếu… Thiếu tướng… Cái đó... Là nụ hôn đầu của tôi mà… Huhu… Ngài quá đáng... Hức hức... Quá đáng lắm...”

“Nụ hôn đầu?” Hắn nghe vậy càng thêm cao hứng, cười lên một tiếng thích thú vô cùng: “Vậy em ngoan ngoãn đêm nay cho tôi ‘ăn’ đi, ngày mai tôi chịu trách nhiệm luôn một thể có được không?”

 

Hắn vừa nói, vừa cầm lấy cạp quần lót kéo xuống, vật thô cứng gân guốc tượng trưng cho sự nam tính của đàn ông cứ thế nảy bật ra trước mắt Nhạc Thanh.

 

Cô nhìn nó mà choáng váng mặt mày: “Ngài!… Ngài!…”

 

Lại nhớ tới lời mà hắn đã từng nói “cái đó 22cm”, tâm trí Nhạc Thanh lập tức nổ oanh một tiếng, trước mắt tối đen, ngã rầm xuống giường.

 

Phịch!

 

“Nhạc Thanh?!”

 

Hắn hoảng hồn lao đến ôm lấy cơ thể cô, áp tai vào tim nghe thử.

 

May quá nhịp tim vẫn ổn, nhưng lại không chỉ có mỗi nhịp tim mà còn có thêm một âm thanh khác.

 

Khò…

 

Người đàn ông bị chọc cho vừa tức vừa cười.

 

Con nhóc này... Vậy mà dám ngủ?

 

Người đàn ông bị chọc cho vừa tức vừa cười.

 

Con nhóc này… Vậy mà dám ngủ?

 

Hắn cúi đầu ôm lấy hai bên má của Nhạc Thanh vỗ nhẹ: “Này!” Nhưng người dưới thân lại chẳng có phản ứng gì ngoài lồng ngực nhỏ phập phồng cùng với tiếng hít thở đều đặn, hai hàng lông mi cong vút nhắm hờ, gương mặt non nớt đáng yêu ở dưới thân hắn mà chẳng có một chút phòng bị nào.

 

Nhục bổng dưới thân đã căng trướng đến nhức đau, mã mắt còn rỉ ra một ít chất dịch trắng đục như thể biểu tình muốn được thỏa mãn. Hắn nhìn đến người anh em bên dưới mà chỉ đành bất lực lắc đầu.

 

Chắc chắn không thể hành sự trong cái tình trạng Nhạc Thanh mất ý thức như vậy được, hắn cũng chẳng phải là kẻ đói khát, thèm thuồng đến mức phải xuống tay với người con gái đang ngủ say thế này.

 

Đành vậy thôi, dù gì cô gái nhỏ cũng chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn được, sớm muộn rồi cũng sẽ thuộc về hắn, cho nên cũng chẳng cần phải hấp tấp, vội vàng.

 

Sau đó, hắn lột sạch đồ của cô, cúi đầu lưu lại hàng tá vết hôn đỏ ửng trên người Nhạc Thanh rồi mới để cô nằm gọn trong lòng mình mà ngủ tiếp.

 

Nhạc Thanh không hay không biết bản thân vừa mới thoát được một kiếp nạn chỉ vì hành động vô tình ngủ ngang đó của mình.

 

Nhạc Thanh cứ thế làm một giấc ngon lành đến sáng hôm sau, rồi tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học của cơ thể, nhìn căn phòng đã ngập tràn ánh sáng mặt trời, Nhạc Thanh mới hoảng hồn cầm lấy điện thoại.

 

Chết thật, đã bảy giờ bốn mươi rồi mà sao báo thức lại không kêu?! Nhìn lại thì mới thấy hôm nay là Chủ Nhật, cô gái nhỏ thở phào nhẹ nhõm một tiếng, úp điện thoại xuống lại tính sẽ nhắm mắt ngủ tiếp.

 

Nhưng ngay lúc đó mới chợt nhận ra có gì sai sai.

 

Cô mở mắt ra lần nữa nhìn lên trần nhà, khoan đã, cái trần này không phải là phòng trọ của cô nha?!

 

Hơn nữa, còn có cảm giác bên cạnh mình hình như có ai đó, Nhạc Thanh mới chậm chạp nghiêng đầu nhìn sang thì liền bị gương mặt tuyệt phẩm của người đàn ông làm cho sảng hồn, một loạt ký ức đáng quên của đêm hôm qua thi nhau kéo về trí nhớ.

 

Nhạc Thanh nuốt nước miếng, nhìn hai hàng lông mi cong dày đang nhắm nghiền mà đại não căng ra như dây đàn.

Cô hít sâu một hơi, tự mình lẩm bẩm trong miệng: “Hình như mở mắt sai cách rồi, bình tĩnh nào, làm lại nào!” Nhạc Thanh tự trấn an cho mình, nhắm mắt rồi mở ra lần nữa nhưng gương mặt của hắn vẫn không thay đổi mà hiện hữu trước mắt cô.

 

“...”

 

 

Cô… Cô tưởng đêm hôm qua chỉ là mơ thôi chứ?…

 

 

Cô gái nhỏ run run nhích người tách khỏi người đàn ông, nhẹ nhàng vén tấm chăn muốn bò ra ngoài, đến khi sắp rời khỏi được giường thì bỗng dưng bên tai vang lên âm thanh quen thuộc.

 

“Đi đâu?”

 

“Á!” Vì tiếng động bất ngờ đó mà giật mình xảy chân ngã lộn cổ xuống giường, Nhạc Thanh chỉ cảm thấy dưới mông truyền đến một cảm giác ê ẩm vô cùng, cũng chẳng hề để ý tấm chăn sớm đã không còn che phủ cơ thể của mình nữa.

 

 

“Kêu hay thật, còn hay hơn cả ‘tiểu tam’ ở phòng bên cạnh rồi.”

 

“...” Hắn, nhất định là hắn cố ý khơi lại chuyện cũ mà! Thế nhưng Nhạc Thanh không thể làm gì ngoài nặn trên môi một nụ cười méo xệch, máy móc trả lời: “Thiếu… Thiếu tướng! Buổi sáng… Ngọt ngào ạ!...”

 

“Ừm, rất tròn, cũng rất ngọt, căng tràn mọng nước.” Ánh mắt hắn thâm thúy quét dọc trên cơ thể trắng mềm trước mặt, dưới ánh nắng rọi vào càng thêm hút mắt mê người, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cảm ơn ý tốt của em, hôm nay tôi mở mắt đúng cách rồi.”

 

Nhạc Thanh theo tầm mắt của người đàn ông nhìn xuống, mới tá hỏa khi thấy cơ thể trần như nhộng của mình không một mảnh vải che thân mà hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.

 

Như thế này, khác nào câu dẫn hắn phạm tội không?

 

Cô vội vàng giật tấm chăn trên giường xuống che đi cơ thể mình, vừa xấu hổ lắp bắp kêu lên: “Ngài! Không được nhìn! Cầm… Cầm thú!”

 

Nào ngờ tấm chăn giật xuống, lại khiến cho cơ thể tráng kiện của người đàn ông phô bày ở trước mắt cô, nhất là nơi cứng rắn đang ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo kia.

 

Nhạc Thanh trừng lớn mắt, bên tai vang lại giọng nói đầy cợt nhả của người đàn ông.

 

“Thế hai con mắt của em đang nhìn chằm chằm thằng nhỏ của tôi như vậy thì em là cái gì hả?”

 

“Hư!”

 

“Thế hai con mắt của em đang nhìn chằm chằm thằng nhỏ của tôi như vậy thì em là cái gì hả?”

 

“Hư!”

 

Nhạc Thanh bị mắng trúng tim đen, cô bối rối cụp mắt quay đầu nhìn sang nơi khác, hai gò má trắng nõn ửng hồng, trong tâm trí không thể nào quên được cái thứ nam tính cứng rắn đó.

 

“Thiếu tướng! Ngài… Ngài mau mặc đồ vào đi!”

 

“Tại sao phải mặc?” Hắn thấp giọng cười trầm một tiếng: “Tối hôm qua chỗ nào cũng đã nhìn rồi, thậm chí miệng nhỏ của em cũng đã ăn vào rồi, bây giờ còn ngại cái gì nữa?”

 

Nhạc Thanh nghe xong thì sốc đến mức không ngậm được miệng, cô dường như còn không dám tin điều hắn nói là thật đấy hả?

 

“Thiếu… Thiếu tướng… Không lẽ… Không lẽ đêm qua đã làm rồi sao?...”

 

“Tất nhiên là làm rồi.” Hắn gật đầu, khẳng định nói tiếp: “Nhìn xem trên người em có chỗ nào là không có dấu vết của tôi không?”

 

Nhạc Thanh nghe xong liền vội vàng kéo chăn ra xem thử, ai ngờ quả thật đúng y như người đàn ông nói, trên khắp các mảng da thịt của cô, không một chỗ nào là không có dấu hôn của hắn.

 

Thậm chí… Thậm chí ngay cả nơi nhạy cảm kia cũng không ngoại lệ!

 

Nhạc Thanh khóc không ra nước mắt, nhưng mà cô thật sự không nhớ rằng mình có làm qua cái “chuyện đó” nha?

Nhạc Thanh nuốt nuốt nước bọt, nặn ra nụ cười méo mó mà hỏi thêm lần nữa: “Thiếu… Thiếu tướng đang nói đùa thôi đúng không…?”

 

“Sao? Đùa là đùa thế nào?” Hắn đứng dậy từng bước đi đến, cái thứ tồng ngồng giữa hai chân kia cứ lúc lắc qua lại ở trước mắt cô, Nhạc Thanh nhìn đến đỏ cả mắt, ngượng ngùng quay đi: “Ăn suốt cả một đêm, bây giờ không muốn chịu trách nhiệm à?”

 

“Không… Không có mà, chỉ là…” Còn chẳng đợi Nhạc Thanh nói xong, người đàn ông nào đó đã chặn ngang họng cô: “Hay là muốn ‘chơi’ tôi qua đường, em có biết hậu quả của việc dám lợi dụng tôi sẽ như thế nào không?”

 

Thật sự… Cô còn chưa kịp bao biện cái gì thì đã bị hắn dọa cho xanh mặt xanh mày lần nữa.

 

Cái gì mà lợi dụng? Cái gì mà chơi qua đường?

 

Chơi qua đường kiểu gì mà Nhạc Thanh còn chẳng nhớ được đã chơi hắn thế nào cơ đấy, dù gì đó cũng là lần đầu tiên của cô mà, làm sao cô lại không có một chút ký ức nào được?

 

Nhưng mà cái tên ma đầu trước mắt cô này, nếu không nhanh chóng dỗ hắn, hắn nhất định sẽ đem cô đi lĩnh phạt 7749 lần mất!

 

“Tôi… Tôi không có… Không dám làm vậy đâu…” Nhạc Thanh nước mắt lưng tròng nhìn hắn, đôi môi nhỏ xinh cứ mấp máy liên tục, nhìn là chỉ muốn cắn cho một cái: “Nếu cái đó… Tôi có làm thật… Thì… Thì tôi sẽ chịu trách nhiệm mà…”

 

“Ồ?” Người đàn ông cao hứng liền cong môi cười, gương mặt điển trai cứ thế áp sát xuống mặt cô: “Em tính chịu trách nhiệm thế nào?”

 

“Tôi…” Nhạc Thanh ngượng đến mức sống chết muốn tránh né, nhưng càng tránh người đàn ông đó càng lấn tới, cô bất đắc dĩ phải trả lời: “Thiếu tướng muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào, tôi sẽ làm như vậy!”

 

“Kể cả muốn em làm vợ tôi hửm?”

 

“Hả? Ngài vừa nói gì vậy, tôi nghe không rõ.” Nhạc Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, vừa rồi bỗng dưng có tiếng máy bay gầm to bay ngang khiến cô không thể nghe được những câu chữ vừa rồi.

 

“Không có gì, bao giờ tôi nghĩ ra sẽ nói cho em biết.” Nhạc Thanh nhìn hắn đứng dậy mà trong đầu có chút khó hiểu, nhưng mà bình thường phải là đàn ông chịu trách nhiệm chứ?

 

Sao bây giờ lại thành cô rồi?

 

“Thiếu tướng… Chuyện đó, tôi nói ngài đừng giận nhưng mà tôi thật sự không nhớ gì về đêm qua cả…”

 

“Có thể là sốc quá nên mất trí nhớ tạm thời.” Hắn nói một cách thản nhiên vô cùng khiến Nhạc Thanh cũng chẳng biết là thật hay giả.

 

“Muốn nhớ lại không? Lên giường làm thêm nháy nữa đảm bảo nhớ rõ, nếu không nhớ được thì phạt em chạy 10 vòng ở quân khu.”

 

“...” Nhạc Thanh nghe xong trắng bệch mặt mũi: “Không… Không cần đâu ạ! Tôi nhớ rõ rồi, cực kỳ rõ rồi! Thiếu tướng bớt giận, bớt giận!”

 

Khóe môi của người đàn ông khẽ cong lên: “Tốt.”

 

“Mà… Mà thiếu tướng ơi… Tôi có một thắc mắc từ lúc chuyển đơn vị đến giờ… Đó là vẫn không biết tên của ngài…”

Hắn liếc nhìn cô một cái, chợt nhớ lại bản thân trước đây để vì phiền phức cho nên không công khai thông tin cá nhân.

 

Lãnh đạm phun ra ba chữ: “Thượng Đình Kiêu.”

 

“Ô, ngài cũng họ Thượng á? Lại còn trùng chữ lót với cái tên ngoại tình kia nữa…” Nhạc Thanh chớp chớp mắt nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Có phải là trùng hợp quá không?”

 

“Có lẽ vậy.” Khóe môi của Thượng Đình Kiêu cong lên, nhỏ giọng nói thêm một câu: “Biết đâu được sau này từ vợ hắn trở thành vợ của tôi cũng là trùng hợp.”

 

“Hả? Ngài nói to lên xíu được không? Tôi nghe không rõ…”

 

“Cơ hội chỉ đến một lần.” Thượng Đình Kiêu đứng dậy thay đồ, xong xuôi liền kéo Nhạc Thanh lại nửa đùa nửa thật ném cho cô một câu nói.

 

“Tối nay đến nhà tôi làm tiếp chuyện đêm qua, nếu em dám không đến thì sáng hôm sau chạy 10 vòng ở quân khu.”

“...”

 

“Tối nay đến nhà tôi làm tiếp chuyện đêm qua, nếu em dám không đến thì sáng hôm sau chạy 10 vòng ở quân khu.”

“...”

 

“Thiếu… Thiếu tướng… Phải làm nữa sao? Không phải hôm qua là đủ rồi sao…?” Nhạc Thanh nghe vậy liền có chút hoảng, cô nghĩ ngủ với nhau vậy chỉ một đêm vậy là đủ rồi chứ?

 

Thậm chí Nhạc Thanh còn đang lo lắng rằng không biết lúc gặp Thượng Đình Kiêu ở quân khu thì phải cư xử như thế nào cho đúng đây nữa, mặc dù Nhạc Thanh chỉ mới là thực tập sinh mà thôi, nhưng quân khu này gần nhà cô, chạy qua chạy lại dễ dàng.

 

Lúc trước bị phân phó đi ở nơi khác cách mấy tỉnh thành lận, rồi chả hiểu kiểu gì lại bị chuyển về đây nhưng được vậy thì mừng quá, chỉ là ai ngờ Thượng Đình Kiêu lại là Phó Tư Lệnh đâu, nghe đâu năm sau hắn được phong chức lên Tư Lệnh rồi, Nhạc Thanh không muốn lại bị chuyển đi lần nữa, tệ nhất là bị đánh giá kém rồi gửi về trường thì gay lắm…

 

Thượng Đình Kiêu mặc đồ xong xuôi, nhanh chóng quay về bộ dáng thanh liêm nghiêm chỉnh thường ngày, ánh mắt lãnh đạm nhìn xuống Nhạc Thanh thấp hơn hắn gần hai cái đầu.

 

“Em nghĩ một lần là đủ? Đối với tôi, muốn em bao nhiêu lần cũng không đủ.” Nhạc Thanh nghe xong liền ngớ người, gượm đã, với cái bộ dạng nghiêm nghị kia mà nói ra được câu này á?

 

Cô cắn môi, quả nhiên là không được để cái vẻ ngoài điềm đạm này làm cho mất cảnh giác được mà!

 

“Nhưng mà… Tôi… Tôi là người sắp có chồng rồi, hôm qua không thể xem là tình… Tình một đêm gì đó được sao? Tôi làm vậy là vì chỉ muốn… Cho bỏ ghét mà thôi, vì dù gì hắn ta cũng ngoại tình trước…”

 

“Tình một đêm?” Sắc mặt của Thượng Đình Kiêu lập tức tối đen, hắn nghiến răng nhắc lại lần nữa: “Em nói tôi là tình một đêm?”

 

“Chứ làm sao bây giờ… Hic…” Đôi con ngươi nhanh chóng ngưng tụ một làn nước, thút thít nói tiếp: “Tôi… Tôi không có tiền để mà bao nuôi ngài như tình nhân được… Hơn nữa, tôi sắp lấy chồng rồi… Thiếu tướng đẹp trai thế này, nhất định không lo ế vợ đâu…”

 

“Nhạc Thanh!”

 

“D… Dạ?!” Bị hắn quát một cái, Nhạc Thanh lập tức theo thói quen mà trưng ra bộ dạng đứng thẳng lưng, hai tay ép vào đùi như khi thực tập ở quân khu.

 

“Nếu tối nay em dám không đến, tôi liền đem chuyện đêm qua em ở dưới thân tôi dâm đãng như thế nào nói cho chồng sắp cưới của em!”

 

“Khoan đã…” Không đợi Nhạc Thanh nói tiếp, Thượng Đình kiêu đã đi thẳng ra khỏi phòng, cửa phòng dập mạnh một tiếng cùng với tiếng hét lớn của cô: “Anh… Anh… Thượng Đình Kiêu!”

 

Nhạc Thanh tức đến đỏ bừng gương mặt, nhưng tức giận chỉ là một phần nhỏ, số còn lại là cô sợ… Hắn vậy mà dám lấy đêm hôm qua ra để đe dọa cô.

 

Rõ ràng là Thượng Đình Kiêu dụ dỗ cô trước mà… Nhưng Nhạc Thanh biết có nói ra cũng chả ai tin.

 

Đúng rồi, đời nào có chuyện một người đàn ông tài sắc vẹn toàn như vậy lại đi dụ dỗ một cô nhóc vắt mũi còn chưa sạch như Nhạc Thanh, không khéo người ta lại bảo cô ăn nói hồ đồ, cẩn thận bị bắt vì tội ô nhục danh dự của người khác.

 

Đang vò đầu bứt tóc, thì bỗng dưng điện thoại nhảy lên hai tiếng “ting ting” - Còn mười phút để đến quân khu.

Khỏi nói cũng biết là ai gửi rồi!

 

Nhạc Thanh vội vàng gom lại đồ đạc tức tốc bắt xe chạy đến quân khu, cái tên đàn ông chết tiệt đó, “lăn” cô một đêm mà cả buổi sáng cũng không cho cô đi nhờ xe đến quân khu được!

 

Tức chết mà!

 

Kết quả dù có ba chân bốn cẳng vắt lên cổ để chạy thì cuối cùng vẫn bị muộn…

 

Lúc đến nơi đã thấy tiểu đội của cô chạy ra đứng xếp hàng, nhưng mà đặc biệt hơn là hôm nay không phải tiểu đội trưởng điểm danh nữa… Mà là Phó Tư Lệnh - Thiếu Tướng Thượng Đình Kiêu đích thân xuống điểm danh nha!

Xong rồi, xong thật rồi…

 

“Nhạc Thanh!”

 

“V… Vâng…”

 

“Cô muộn ba mươi giây.” Hắn nhìn vào đồng hồ, sau đó đôi mắt lạnh nhạt liền liếc thẳng đến cô.

 

“Phó tư lệnh… Không… Không phải mọi người chỉ mới xếp hàng thôi sao?”

 

“Ý cô là đợi vào hàng mới chịu chạy đến? Ý thức của cô ở đâu?”

 

“Kh…” Còn chẳng để Nhạc Thanh nói hết câu, người đàn ông kia đã lên tiếng chặn họng cô trước: “Trong 1 tiếng phải chạy 10 vòng quân khu, bắt đầu đếm giờ.”

 

“Ơ… Phó tư lệnh…”

 

“Cô muốn chống đối?”

 

“Không ạ! Tôi chạy! Tôi chạy ngay!”

 

Đồ khốn Thượng Đình Kiêu! Quỷ tha ma bắt anh đi!

 

 

 

 

Nhận xét về (4+5+6)