Chương 22: Ai cho phép em uống rượu?

Châu Hải Nhan cùng Trình Dực đi đến buổi tiệc trong tâm trạng tồi tệ như vậy. Cô vì chẳng quen biết ai trong bữa tiệc nên chỉ đứng trong góc khuất, phía sau dãy bàn trang trí hàng ngàn thức ăn ở bên trên. Trên tay chỉ cầm mỗi một ly nước lọc rồi đưa mắt nhìn đến người đàn ông đang là trung tâm của bữa tiệc kia.

Trình Dực biết cô ngại người lạ, cho nên hắn cũng chẳng ép cô phải đi theo, đưa Châu Hải Nhan vào rồi tùy tiện bảo cô muốn ăn gì thì cứ ăn.

Nhưng Châu Hải Nhan làm gì còn tâm trạng để ăn nữa? Bởi vì nghi vấn kia của cô ngày càng rõ rệt hơn, chỉ là Châu Hải Nhan muốn một chút hy vọng nào đó đến từ Trình Dực mà thôi.

Cô ở bên cạnh hắn cũng ngót nghét hai năm rồi, Châu Hải Nhan cũng biết thứ tình cảm vẫn luôn ngự trị trong trái tim mình là gì.

Nhưng cô không có can đảm để từ bỏ… mối tình đầu đã không trọn vẹn, lại còn đau đớn như vậy.

Vì muốn xua tan đi nỗi buồn này, Châu Hải Nhan nhất quyết đặt ly nước lọc trên tay của mình xuống, cầm lấy một ly rượu vang đỏ ở trên bàn mà uống một hơi.

Dòng rượu nóng cháy như đang thiêu đốt cả cổ họng cô, chảy qua thanh quản rồi trượt xuống đường ruột, khiến cho Châu Hải Nhan khó chịu vô cùng, cô mặt nhăn mày nhó phải mất một lúc cảm giác nóng bỏng đó mới dịu đi.

Lúc ngẩng mặt lên lại thì thấy ở trước mắt mình là một người phụ nữ rất lạ, ít nhất là Châu Hải Nhan chưa bao giờ gặp cô ta. Mặc dù gương mặt sắc sảo kia đang cười, nhưng cô lại có thể nhìn ra ánh mắt cay nghiệt đang hướng về phía mình. Cô ta cụng ly với Châu Hải Nhan một cái, vui vẻ nói.

“Có phiền không nếu trò chuyện một lúc?”

“...” Châu Hải Nhan có chút hoài nghi nhìn cô ta, nhưng rồi cũng gật đầu nhận lời: “Dạ được.”

Châu Hải Nhan ngước mắt nhìn Trình Dực một cái, thấy hắn cũng không có chú ý tới mình nên đành đi theo người phụ nữ đó. Ra đến khu vực nhà vệ sinh, bỗng dưng cô ta liền thay đổi thái độ, giọng nói không còn niềm nở như trước mà lộ rõ vẻ chán ghét.

“Cô tiếp cận Trình Dực để làm gì?”

Châu Hải Nhan khó hiểu nhìn cô ta, nhưng dù gì cô cũng nhỏ tuổi hơn, cho nên lễ phép phải đặt lên đầu: “Chị nói gì vậy, em không hiểu ạ.”

“Đừng có giả vờ ngây thơ, chỉ mới là học sinh cấp ba, đã có cái tư tưởng muốn trèo cao như vậy rồi? Một đứa nhỏ tuổi như vậy đã chấp nhận bán thân thì sau này còn ra thể thống gì?”

“Chị nói sai rồi ạ… em không bán thân, Trình thiếu trước giờ chỉ đơn giản là chăm sóc cho em mà thôi.” Châu Hải Nhan cũng không biết vì sao mình phải đôi cô cùng người phụ nữ này, nhưng ít ra cô không muốn phản thân mình bị người khác xem thường.

“Hơn nữa, em đã qua mười tám được vài tháng rồi ạ, phẩm cách của em còn tốt lắm, ngoài ra em cũng biết giới hạn của mình ở đâu, cho nên không cần chị nhắc nhở đâu ạ.”

“Trả treo cũng giỏi thật nhỉ? Mày đừng tự cao cho rằng Trình Dực xem trọng mày, thứ mà anh ta quan tâm chỉ là cái gương mặt này mà thôi! Mày biết vì sao không?” Cô ta đanh giọng lại, ngón trỏ đẩy mạnh vào xương quai xanh của Châu Hải Nhan: “Là vì mày giống với con bé thanh mai trúc mã của Trình Dực, con bé đó là em gái của tao!”

“Cho nên nhìn một kẻ có gương mặt giống với em gái của mình lởn vởn câu dẫn hắn, tao quả thật là ngứa mắt chết đi được!”

Châu Hải Nhan cắn môi im lặng nghe cô ta chỉ trích, tâm trí của cô dù có vững vàng cách mấy đi nữa, thì nghe thấy người con gái kia, Châu Hải Nhan cũng không kiềm được chua xót trong lòng.

Mà ả cảm thấy giống như mình đâm trúng chỗ đau của Châu Hải Nhan rồi, cho nên càng nước lấn tới.

“Mày cứ từ từ mà cảm nhận, đợi khi Trình Dực không còn tìm thấy được điểm chung của mày và em gái tao nữa, thì hắn sớm muộn cũng cho mày cút mà thôi.”

Nói xong lời đó, ả ta cũng quay gót đi mất, nhưng sự cay nghiệt, căm ghét vẫn chưa hề được giảm bớt một chút nào. Dù nói cô gái kia là em gái của ả, nhưng không, bọn họ chỉ có mối quan hệ xã giao mà thôi.

Ả đã từng rất vui mừng khi nghe tin Kỳ Thư Họa chết, chỉ có như thế, khoảng cách giữa ả với Trình Dực mới có thể gần hơn. Vậy mà chỉ mới bốn năm qua đi, hắn lại tìm ở đâu về một con nhóc với gương mặt và ngoại hình giống hệt Kỳ Thư Họa như vậy.

Bao nhiêu công sức bốn năm qua ả tiếp cận Trình Dực như vậy chẳng phải là đổ sông đổ biển cả rồi sao?

Còn về phía của Châu Hải Nhan, sau khi trải qua một loạt công kích về tinh thần như vậy, tất nhiên trái tim cô đã không ít những vết tích rướm máu. Châu Hải Nhan lại yên lặng quay về vị trí cũ của mình, nhìn ly rượu đỏ trên tay mà chán nản uống hết một hơi.

Một hơi, rồi một hơi nữa, cuối cùng cũng đã hai ly rượu chảy vào bụng cô. Lúc này Trình Dực mới để ý thấy Châu Hải Nhan vậy mà cả gan uống rượu, hắn cau mày tách ra khỏi đám đông mà đi đến chỗ cô.

Ly rượu tiếp theo còn chưa kịp đổ vào miệng đã bị Trình Dực cướp lấy, giọng nói còn vô cùng âm u.

“Ai cho phép em uống rượu?”

Mà cũng chẳng biết là có phải vì men rượu đã thổi phồng cái lá gan nhỏ của cô lên hay không, Châu Hải Nhan trong trạng thái nửa say nửa tình mà nắm lấy cổ tay áo của Trình Dực, lớn mật yêu cầu hắn.

“Trình thiếu… ngài có thể… đưa em lên phòng được không?”

Nhận xét về Ai cho phép em uống rượu?