“Liệu cháu… có thể biết cô bé này là ai không?”
Vừa dứt lời, nét mặt của ông hơi tối đi, như thể đang cố che giấu điều gì đó mà chỉ trả lời một câu qua loa: “Là người quen cũ của Trình tiên sinh mà thôi, cháu đừng để tâm.”
Châu Hải Nhan thật sự muốn hỏi thêm một câu rằng “vì sao cô bé đó lại có gương mặt giống hệt như cháu vậy?”, nhưng nhìn thấy thái độ không muốn phải đề cập sâu đến vấn đề đó của lão quản gia.
Châu Hải Nhan chỉ đành đem khúc mắc đó mà giấu trong lòng, ngoan ngoãn để cho tài xế đưa về tận nhà. Suốt cả một đêm cô trằn trọc mãi không thể ngủ, toàn bộ tâm trí đều chỉ đặt lên tấm ảnh về cô gái đó.
Cho dù có cố chấp không muốn tin rằng bản thân mình chỉ là người thay thế, nhưng rồi sau khi tận mắt chứng kiến bức ảnh đó, Châu Hải Nhan mới dần ngộ ra một điều là cô đã cứng đầu quá rồi.
Kể từ cái ngày đó, Châu Hải Nhan liên tục tìm cách để tránh né Trình Dực, cũng may là bây giờ cô đã vào năm cuối của cấp ba, có thể lấy lý do phải thi Đại Học mà tránh mặt hắn được vài ngày.
Nhưng cô biết cũng không thể mãi trốn tránh Trình Dực được, bởi vì chỉ còn một tuần nữa là đến sinh nhật của hắn rồi. Chỉ vừa nghĩ thôi, đã nhận một tin nhắn từ Trình Dực gửi tới.
[Cuối tuần sau tạm gác việc bận của em qua một bên.]
Hắn chỉ nhắn một câu đơn giản như vậy, Châu Hải Nhan cũng có thể hiểu rằng cô không thể từ chối Trình Dực thêm nữa. Châu Hải Nhan khẽ hít sâu một hơi, cố nén xuống thứ cảm xúc phức tạp này mà nhắn tin hồi âm lại.
[Vâng.]
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái nháy mắt đã lướt qua một tuần, Trình Dực đúng hẹn lại đến sau cổng trường đón cô, đã hơn một tuần rồi không gặp mặt hắn. Nếu là bình thường, Châu Hải Nhan nhất định sẽ hoạt ngôn mà hỏi thăm hắn, nhưng lần này lại không, cô không làm gì ngoài việc ngồi yên một chỗ hai mắt nhìn xuống vạt váy đồng phục của mình.
Còn Trình Dực là người rất kiệm lời, thế nhưng lần này hắn lại mở lời hỏi trước, lại còn đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề.
“Dạo này em đang trốn tránh tôi?”
Châu Hải Nhan nghe thấy vậy liền khẽ giật mình một cái, hắn thẳng thừng như vậy khiến cho cô không biết phải trả lời thế nào.
“Không có ạ, em đang học năm cuối nên cần phải ôn thi Đại Học thôi…”
Trình Dực đối với câu trả lời đó cũng không có phản ứng gì nhiều, thái độ của hắn vẫn luôn lạnh nhạt, lãnh đạm như thường ngày, không khí trong xe thoáng chốc đã trở nên im lặng đến ngột ngạt, cô sợ rằng là vì nói gì đó không đúng cho nên vội vàng bồi thêm một câu.
“Em… em không có ý tránh mặt ngài.” Nhưng Châu Hải Nhan lại không biết mình không hề có năng khiếu về chuyện nói dối, vì trên gương mặt đơn thuần kia hoàn toàn lộ ra hết cả rồi.
Trình Dực không nói gì thêm, hắn đưa cho cô một chiếc túi giấy, bên trong đựng một bộ trang phục màu hồng nhạt. Châu Hải Nhan biết đây là bộ đồ mà cô cần phải mặc trong hôm nay cho nên ngoan ngoãn nhận lấy nó.
Hắn đưa cô đến trung tâm thương mại, rồi gửi Châu Hải Nhan cho nhân viên chăm sóc sắc đẹp để bọn họ tùy ý biến hóa. Nhưng lần này Trình Dực lại không chỉ ngồi yên chờ đợi, hắn ngoắc tay gọi một nhân viên đến đưa cho bọn họ xem thứ gì đó trong điện thoại.
Châu Hải Nhan không biết hắn cùng nhân viên đó nói về chuyện gì, cho đến khi mọi thứ xong xuôi, gương mặt tươi tắn, xinh đẹp cùng với bộ váy đáng yêu, thanh thuần. Nhìn chính bản thân mình trong gương, Châu Hải Nhan mới dần có thể đoán ra bọn họ đã nói về chuyện gì.
Tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra điều này cơ chứ? Nhận ra rằng, toàn bộ những bộ trang phục mà Trình Dực đưa cho cô đều có phong cách gần giống với cô bé trong bức ảnh kia, mái tóc dài đến lưng cùng với lớp trang điểm ngọt ngào như kẹo này, càng khiến Châu Hải Nhan giống như nhìn thấy hình ảnh của cô bé đó phản chiếu lại trong gương.
À… nếu cô ấy còn sống, thì bây giờ đã bằng tuổi cô rồi nhỉ?
“Sao lại khóc vậy? Em làm hỏng mất lớp trang điểm rồi.”
Châu Hải Nhan không biết mình đang nghĩ gì, cho đến khi bị giọng nói của chị nhân viên kia phàn nàn thì mới nhận ra là nước mắt đã lăn dài thành hai dòng từ bao giờ.
“Em… à em chỉ nghĩ về chút chuyện bất công với mình mà thôi.”
“Hôm nay chị nghe nói là sinh nhật của Trình tiên sinh, em dù có buồn cũng phải cố gắng giữ nét mặt vui tươi đi.”
“Dạ…”
Sau khi hoàn tất khâu chuẩn bị, nhân viên mới trả cô lại cho Trình Dực và biểu cảm đầu tiên của hắn khi nhìn thấy Châu Hải Nhan trong bộ dạng này chính là… ngỡ ngàng?
Cô dường như cảm nhận được nét mặt của Trình Dực có chút hơi sững lại, như thể rất bất ngờ trước người con gái ở trước mắt mình. Giây kế đến, hắn đặt tờ báo xuống ghế, trực tiếp đứng dậy bước đến trước mặt cô.
Bàn tay thô ráp có chút chai sạn khẽ vén lên lọn tóc mai vướng víu, mân mê nhẹ vành tai nhỏ nhắn của Châu Hải Nhan, trong ánh mắt ngập tràn vẻ hài lòng.
“Rất xinh đẹp.”
Nhưng đâu đó tận nơi đáy mắt sâu thẳm kia cô còn mơ hồ nhận ra được một thứ cảm xúc phức tạp vô cùng. Như là nỗi nhớ thương da diết, từng cử chỉ dịu dàng cưng chiều mà trước đây cô chưa từng thấy ở Trình Dực.
Trái tim cô…
Đau quá.