“Đại ca ơi! Chết rồi, Doanh Nhi bị Cung Triệt bắt giữ làm con tin rồi! Còn bảo nếu không trả lại con chip thì đến nhận xác con bé về!”
Lời nói vừa dứt, nét mặt của Trình Khâm lập tức cứng lại, hắn ngỡ ngàng nhìn Hồ Khải, không lâu sau đó liền phiền não đến mức thở dài.
Về việc đánh cắp con chip, hắn cũng biết bên phía Cung Triệt dù sớm hay muộn cũng sẽ cho người đến thương lượng để lấy lại, nếu không được thì chỉ còn cách xảy ra ẩu đả.
Chỉ là không ngờ Doanh Nhi bỏ đi đúng lúc người của Hoa Thế đang hành động, như vậy lại chẳng khác nào một miếng mồi béo bở cho bọn chúng bắt về làm con tin.
Hồ Khải đợi mãi nhưng không nhận được mệnh lệnh từ Trình Khâm, anh cũng không khỏi sốt ruột, hỏi lại lần nữa: “Đại ca, bây giờ phải làm sao? Doanh Nhi bây giờ chắc đang hoảng loạn lắm, đám người của Cung Triệt nổi tiếng hung hăng, tàn bạo, ngay cả phụ nữ cũng không tha.”
“Nếu tình hình không khả quan, anh cứ xuống lệnh đi, bọn em liều mạng cũng được!”
Trình Khâm liền chen ngang lời nói của Hồ Khải, hắn hất tay, mở hộc tủ lấy con chip ra: “Không cần, dù gì Doanh Nhi vẫn quan trọng hơn, đảm bảo con bé an toàn là trên hết.”
“Chuẩn bị xe đi.”
Dù gì cũng là hắn có lỗi với cô.
Còn nhớ lúc đó, sau khi Hoa Doanh vừa bỏ đi, Trình Khâm có cho người kiểm tra lại CCTV, Vân Khê đứng một bên nhìn hắn quan sát rất kỹ, lại sợ rằng Trình Khâm sẽ phát hiện ra sự thật không giống như hắn nghĩ.
Cô ta mới tiến lại gần, nhỏ giọng nói.
“Vừa nãy… Vì quá hoảng sợ mà cháu không thể lên tiếng… Chị ấy không có đẩy cháu, là cháu trượt chân ngã… Chị ấy với tay muốn giữ lại nhưng không kịp.”
Trình Khâm liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt hắn thâm trầm dường như đang có suy tính, nhưng rốt cuộc lại không phản ứng gì, chỉ đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Vân Khê.
“Không trách cháu, là vừa nãy tôi có chút mất bình tĩnh mà thôi, mau đi thay đồ, đừng để cảm lạnh.”
…
Trình Khâm và Cung Triệt xưa nay nổi tiếng là không ưa nhau, tuy gặp mặt không ít lần ở trên thương trường, nhưng cứ hễ dính dáng đến nhau là nhất định xảy ra ẩu đả.
Ví như bây giờ chẳng hạn, gần mười chiếc xe đen kéo nhau chạy trên đường cao tốc hướng thẳng đến Hoa Thế, địa bàn của Cung Triệt.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trình Khâm, còn chưa đến nơi, chỉ nhìn từ xa đã thấy người của Hoa Thế sắp xếp đứng chờ sẵn để “đón tiếp”, cực kỳ hùng hậu.
Đoàn xe vừa dừng lại, Vân Cảng cũng chẳng chịu yếu thế, mặt mày kẻ nào kẻ nấy dữ tợn háu chiến, như thể chỉ cần một câu nói của Trình Khâm thì trước cái cổng này liền trở thành bãi chiến trường.
Vừa lúc nước sôi lửa bỏng, cánh cổng lớn ở phía sau bỗng dưng mở ra, lại xuất hiện thêm một người khác.
“Nếu muốn chuộc người về thì lão đại của bọn mày tự mình cầm con chip đi vào, những kẻ khác, không tiếp!”
Vừa dứt lời, người của băng Vân Cảng liền nháo nhào lên.
“Nói cái đ*éo gì đấy? Một mình đại ca bọn tao vào để bọn mày úp sọt hả?! Tại sao đ*éo phải là thằng già nào cầm đầu bọn mày bước ra đây!”
“Ê! Cất cái mồm mày vào! Bọn mày là cái thá gì mà lão đại của bọn tao phải đích thân xuống?” Phía ngược lại cũng không chịu đứng yên, hung hăng lấn tới.
“Sao? Muốn gây hấn à? Thích thì nhào vô, ông đây đánh cho ba má mày nhìn không ra!”
Cả hai phe đều như nước với lửa, không chịu nhường nhịn ai, tưởng chừng ẩu đả sắp sửa nổ ra, thì bỗng dưng Trình Khâm lại lên tiếng.
“Bọn mày đứng ở đây chờ tao.”
Hắn quyết định như thế khiến cho đám anh em phía sau không khỏi ngỡ ngàng, một mình đi vào? Đùa à?
Ai biết được cái tên Cung Triệt kia có chơi trò mất dạy úp sọt Trình Khâm không đây chứ?
Nhưng rốt cuộc thì lão đại cũng đã quyết định, cả bọn chỉ đành nghiến răng nghiến lợi đứng bên ngoài mắt lớn trừng mắt bé với đám người của Hoa Thế kia.
Trình Khâm đi vào liền có người chờ sẵn, đưa hắn đến phòng làm việc của Cung Triệt.
Cả hai chỉ vừa nhìn thấy người kia, là bốn hàng lông mày đồng thời liền nhíu lại.
“Doanh Nhi đang ở đâu?” Trình Khâm không đợi Cung Triệt mở lời đã cất tiếng hỏi trước.
“Đưa con chip ra đây, rồi tao thả người.”
Trình Khâm cau mày nhìn người đối diện, hắn lấy túi zip chứa con chip ra rồi treo lên trước mặt Cung Triệt.
Nhưng vẫn không vội giao đồ vật: “Trước tiên cho tao muốn biết tình hình hiện tại của Doanh Nhi!”
Cung Triệt cũng không làm khó, hắn thật sự đưa Trình Khâm đến phòng đang giam giữ Hoa Doanh.
Cánh cửa vừa mở ra, lúc nhìn thấy Trình Khâm, dường như Doanh Nhi cũng không hề biết rằng hắn thật sự sẽ đến đón mình, nhất thời trong một khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó.
Cô hạnh phúc đến mức quên mất những gì mà Trình Khâm đã làm.
Cho đến khi hắn đột nhiên ôm lấy cô mà mở miệng: “Nơi này bạc đãi cháu lắm rồi phải không? Doanh Nhi đừng sợ, tôi đến rồi đây, về nhà với tôi nào.”
Hắn cũng nghĩ rằng cô nhóc sẽ khóc òa lên mà bám lấy mình, chứ nào có ngờ rằng…
“Không về!” Cô nhóc thẳng thừng đáp trả, còn đẩy Trình Khâm ra, chạy tới ôm lấy tay áo của Cung Triệt, khiến cho hắn cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Chuyện gì đây?
“Ở đây có đồ ăn ngon! Còn có chú đẹp trai ở bên cạnh! Ai nói chú ấy bạc đãi cháu?! Chú ấy dù mồm miệng nói mấy lời khó nghe, nhưng ít nhất cũng không có nhẫn tâm đánh cháu như chú!”
“...”
“Cháu không về! Không thèm về nơi đó!”