Chương 6: Kẻ thù của chú

Rốt cuộc sau một trận ầm ĩ, Hoa Doanh cũng được đám người bắt cóc kia đưa về địa bàn, còn cho cô tắm rửa sạch sẽ mới mang ra hỏi chuyện.

Thế nhưng cô không thấy người đáng sợ ban nãy đâu nữa, xung quanh Hoa Doanh chỉ là toàn là đàn ông, lại còn ai nấy đều cũng mặt mày bặm trợn, phồng mang trợn má hù dọa cô, khiến cho Hoa Doanh vốn dĩ đã run cầm cập lại càng rơi vào tình thế sợ đến mức hồn bay phách chạy tám hướng.

Tiếp tục khóc nức nở.

“Chết rồi! Sao lại khóc nữa rồi?!” Một tên trong đám đàn ông nhìn nước mắt của cô mà hốt hoảng.

“Tao bảo mày ghẹo cho con bé nó vui, mày nhe cái hàm răng đen xì đó ra thì nó lại chả khóc rống lên à?!” Một tên khác ký đầu hắn, chửi lại.

“Tao thấy cái mặt sẹo chằng chịt như dây điện của mày mới đáng sợ đó, có ai đời dỗ cho nó nín khóc mà kể chuyện ma?!”

“Thế làm sao bây giờ?! Lão đại sắp về rồi, nghe nói nó là cháu gái của băng Vân Cảng, nó không nín khóc thì chuyến này tao với mày tàn canh gió lạnh với ổng!”

“Sao mày hỏi tao?! Nhìn tao giống biết dỗ con gái lắm à? Nhà mày đông anh em mày tự nghĩ cách đi!”

“Dòng họ ông đây ba đời còn chưa sinh được một đứa con gái, làm thế quái nào biết được?!”

Ai ngờ vừa lúc đó, cửa phòng mở ra, Hoa Doanh vừa ngẩng đầu lên vừa trùng hợp bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đó cũng đang nhìn cô, hắn đi cùng cái gã ngồi ở ghế lái phụ vừa nãy.

Hình như tên là Hổ Cáp gì gì đó.

Mi tâm của hắn nhíu lại, mày kiếm cau có, bực bội lên tiếng phất tay một cái: “Ra ngoài đi.” Lập tức hai tên đó cũng không dám nán lại một giây.

Hắn đi tới, ngồi chồm hổm trước mặt cô, đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào ánh mắt ngấn nước tràn đầy nộ khí của Hoa Doanh.

“Lớn bằng này rồi còn tè dầm? Còn tè ướt cả đệm xe của tôi, đã không được tích sự gì còn báo thêm!”

“Ai bảo chú hù dọa tôi! Đã bảo là tôi sợ rồi!” Càng nhắc đến sự việc xấu hổ đó, Hoa Doanh càng thêm phẫn nộ, hung hăng lườm nguýt hắn, hận không thể cắn cho một cái.

“Tè dầm là tè dầm, chỉ mới nhiêu đó đã sợ chết khiếp, nhát gan thế này thì làm sao sống trong hắc đạo được đến bây giờ hả?”

“Mặc kệ tôi!” Hoa Doanh ủy khuất nhìn hắn, nước mắt của cô bé đã đầy ắp ở hốc mắt rồi, nhưng vẫn cứng đầu không muốn khóc: “Tôi sống làm sao cũng đâu có ăn hết gạo nhà chú!”

“Ừ nhóc mà còn ăn hết được gạo của nhà tôi nữa thì thành bất tài vô dụng, ăn cho nhiều mà làm thì chẳng được bao nhiêu.”

Hoa Doanh tức đến phát khóc rồi, trần đời cô ghét nhất là bị người ta sỉ nhục như vậy, đã quê muốn đội quần vụ ở trên xe thì thôi đi, ra tới đây còn nghe hắn cà khịa như thế.

Cục tức này đã nghẹn đến tận cuống họng, rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà vừa khóc vừa mắng hắn.

“Hức… Mặc kệ tôi! Đã bảo là mặc kệ tôi kia mà! Hức… Đồ đáng ghét! Chú thả tôi ra! Huhu… Tôi về mách với chú Trình, chú dám bắt nạt tôi!”

Bỗng dưng hắn bật cười thành tiếng, búng ngón trỏ vào giữa trán cô: “Nhóc xem ông đây có đặt cái tên đó vào mắt không?”

Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa lại vang lên từ phía ngoài: “Ngài Cung, tôi mang đồ ăn đến rồi.”

“Đem vào đây đi.” Sau khi đầu bếp đưa tới, quả thật là Hoa Doanh cũng đói đến hoa cả mắt rồi, nhưng đồ ăn của cái người đáng ghét này, cô nhất định nuốt không trôi!

Hắn đẩy khay thức ăn tới trước mặt cô: “Ăn đi.”

Cô gái nhỏ liền hất mặt đi, không thèm nhìn tới, nhưng mùi thức ăn cứ xộc vào mũi cô, báo hại tiếng dạ dày cũng phải thay miệng cô kêu than.

“Làm bộ làm tịch cái gì nữa? Bụng đã “đánh trống báo quan” rồi kìa.”

“Tôi mới không thèm ăn! Ai biết được các người đầu độc tôi!”

“Đầu độc nhóc, ông đây lại tốn thêm tiền ma chay, không rảnh!” Thế nhưng thấy cô bé vẫn không chịu nhìn lại, thực chất Hoa Doanh có không ăn thì hắn cũng có thể mặc kệ.

Cô đói chứ hắn đâu có đói? Chỉ là, ghẹo con nhóc này có chút thú vị.

Hắn liền hỏi: “Có người yêu chưa?”

“Chú hỏi làm gì?! Gu của tôi không phải người già!”

Hắn dường như còn chẳng quan tâm đến lời nói của cô, đôi mắt xanh lục dường như đang “cười đểu”.

“Nghe là biết chưa có rồi, còn không chịu ăn vào, trước sau thẳng đuột một đường như thế thì ế cũng phải.”

“Chú!...” Hoa Doanh tức đến mức thiếu điều hộc máu, nhưng trong lòng quả thật thấp thỏm lo sợ bản thân không đầy đặn, thế nên vội vàng giật lấy khay thức ăn.

Vừa ăn vừa hằn học trừng mắt nhìn hắn, chỉ là trong phút chốc đôi con ngươi lại trở nên lấp lánh…

Đồ ăn ở đây chẳng phải là quá ngon rồi à?!

Hắn nhìn Hoa Doanh nhai một miệng thức ăn đến phồng cả hai má mà thấy buồn cười, tùy tiện ném ra một câu: “Đúng là con nít.”

Đợi sau khi cô nhóc ăn no, vẻ mặt thỏa mãn đến giãn ra, khóe môi cười thiếu điều muốn cong đến tận mang tai, vừa ngồi trên ghế vừa vuốt ve cái bụng căng tròn.

Hoa Doanh nhìn sang người đàn ông bên cạnh, chú ấy dường như chuẩn bị rời đi, trước khi ra khỏi phòng, hắn còn nhắc nhở cô một điều.

“Ở yên trong này cho ngoan ngoãn, đợi Trình Khâm mang con chip đến đón nhóc, nhóc mà dám giở trò gì thì ông đây liền cho nhóc rơi tự do.”

Hoa Doanh chớp mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, sau khi cánh cửa đóng lại, hàng lông mi dài trong vô thức lại rũ xuống, gương mặt chỉ còn lại nét đượm buồn.

Ở đây chờ Trình Khâm đến đón cô sao?

Làm gì có chuyện đó chứ, chú ấy nhất định sẽ không đâu…

Chú ấy còn sợ không thể tống khứ cô đi càng nhanh càng tốt để đón Vân Khê về cơ mà.

Nhận xét về Kẻ thù của chú