Chương 4: Chú đánh cháu?

Cô cũng chẳng đi đâu xa cả, chỉ là trốn ra ngoài, chạy đến hồ bơi sân sau để không phải nhìn thấy hình ảnh chướng mắt kia nữa.

Cũng vì giữ bí mật với Trình Khâm mà đến cả bạn thân nhất của cô là Ngải Mễ, cô cũng không dám tâm sự chuyện yêu đương với cô ấy.

Thành ra những lúc uất ức như thế này Hoa Doanh không biết phải xả vào đâu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là lấy điện thoại nhắn tin cho người ta.

[Mễ Mễ! Huhu! CMN mình t ứ c c h ế t rồi! Huhuhu (ಥ﹏ಥ)]

Ngải Mễ ở bên kia vừa nhận được tin nhắn liền trả lời ngay.

[Làm sao?! Ai dám chọc tiểu bảo bối của mình?!]

[Chú Trình, chú ấy hết thương mình rồi! Mấy hôm nay chú ấy nhặt ở đâu một con nhỏ không danh không tính về đây…]

Quả nhiên đã không kể thì thôi, chứ vừa nhắc đến một chữ là nước mắt lại tuôn như mưa.

[Mình… Mình có cảm giác, chú ấy yêu thương con nhỏ đó hơn mình… Khải Ca bảo là vì nó bị mất trí nhớ, thế nên lúc mới nhìn thấy chú ấy, nó cứ bám riết không buông… Chú Trình vì vậy cũng phải mang nó về… Nhưng mà lạ lắm… Mình đảm bảo nó không có đơn giản vậy đâu! Huhu… Sao mọi người lại dễ bị lừa như thế?!]

[Nó là đứa nào? Có ảnh không? Cậu gửi cho mình xem thử.]

Hoa Doanh vừa định trả lời lại là cô chưa kịp chụp thì ở bên cạnh bỗng dưng vang lên một giọng nói.

“Trả lại đây!”

Hoa Doanh giật mình đến thót cả tim, quay mặt qua thì mới thấy Vân Khê đang đứng kế bên, trừng trừng hai mắt nhìn cô.

“C o n m ẹ n ó, bộ cô là m a chắc?!” Không phải m a thì cũng chắc chắn là q u ỷ, chứ có con người nào lại xuất hiện mà không chút động tĩnh như vậy?

“Trả lại cho tôi!” Cô ta không mấy quan tâm đến lời của Hoa Doanh, chỉ một mực nhắc lại câu nói vừa rồi.

“Trả cái quái gì? Tôi lấy cái gì của cô mà trả?”

Vân Khê xòe tay ra, n g h i ế n răng nói: “Cái dây chuyền đó! Đưa đây!”

Dây chuyền?

Hoa Doanh vội sờ lên mặt dây chuyền hình trái tim mà vừa nãy Trình Khâm tặng, càng nghĩ rằng con nhỏ này nhất định là đầu óc có vấn đề rồi.

“Bị đ i ê n à?! Đây là đồ của tôi!” Đây là quà của cô, mắc cái gì phải đưa cho nó? “Là chú ấy tặng sinh nhật cho tôi, cô đừng có thấy cái gì đẹp mặt là liền muốn giành giật!”

Vân Khê vẫn trừng mắt nhìn Hoa Doanh, bỗng dưng cô ta thu tay về, thở dài một tiếng, lại khoanh tay nhìn cô.

“N g u xuẩn!”

Hoa Doanh không khỏi ngạc nhiên, con nhỏ ch*ết t i ệ t này vừa nói cái gì thế?

“Cô… Vừa nói cái gì?”

“Tôi bảo cô ng*u xuẩn, sợi dây chuyền đó ngày hôm qua Trình Khâm đưa tôi đi mua, thế nên nó là của tôi, trong mặt dây chuyền còn có chữ K, trả lại đây đi đồ n g u!”

Đến nước này, Hoa Doanh mới chợt nhớ, Vân Khê được chẩn đoán là trí nhớ dừng lại ở mười tuổi, mà đã như vậy thì không thể nào xéo sắc như cái cách cô ta đang nói chuyện ngay lúc này.

Hoa Doanh mới ngỡ ngàng.

“Cô… Một đứa trẻ mười tuổi không thể nào cư xử giống như cô được!”

“Bây giờ mới biết à? Thậm chí tuổi thật của tôi còn lớn hơn cô vài tuổi đó! Thế cũng đâu có liên quan gì đến việc sợi dây chuyền kia là của tôi? Trả lại đây!”

“Cô... Đồ lừa đảo! Cô muốn cái gì ở Vân Cảng hả?! Hay là… Cô là người của ai gửi đến?! Tôi phải đem sự thật này nói cho chú ấy biết!”

“Ha!” Vân Khê bật cười một tiếng: “Cô nghĩ Trình Khâm sẽ tin ai? Nói cho cô hay một điều, cô biết gương mặt của tôi giống ai không?”

“Giống với nốt chu sa mà Trình Khâm đã đánh mất đó, thế nên dù cô có nằm mơ cũng không có cửa để mà đấu với tôi!”

Lời nói đó chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai Hoa Doanh, cô cứ thế thẫn thờ ngây ra, sống ở Vân Cảng mười năm, đến bây giờ Hoa Doanh mới biết, sâu trong tim của Trình Khâm đã tồn tại một hình bóng khác.

Vậy… Những gì mà hắn nói với cô cho đến nay được tính là gì đây chứ?

Thế nhưng dòng suy nghĩ còn chưa đứt đoạn, bỗng dưng lại thấy Vân Khê chủ động nắm lấy tay cô, dùng lực đ*ẩy cô ta r*ơi xuống hồ bơi trước mặt.

Đồng thời, giọng nói của Trình Khâm gọi tên cô từ xa: “Doanh N…” Nhưng chỉ được nửa chữ thì chợt gầm lên: “Vân Khê!”

Hắn không chút ngần ngại xông đến, vội vã lao xuống nước vớt cô ta lên, cả hai đều trọng tình trạng ướt nhẹp từ đầu đến chân.

Cái loại tình huống này… Toàn bộ lỗi lầm hiển nhiên đều đổ lên đầu cô, Hoa Doanh chỉ kịp thốt lên vài chữ: “Chú… Cháu không có…”

Ch*át!

Âm thanh vang lên đau nhức cả tai, bên má cô nóng rát, Hoa Doanh ngàn vạn lần không dám tin rằng lần đầu tiên sau mười năm Trình Khâm thật sự đã xuống tay đ*ánh cô như thế.

“Chú… Chú đ*ánh cháu?”

“Vì lý do gì cháu dám xô ngã người ta?! Tôi dạy cháu hống hách như thế bao giờ hả?!”

Cô ôm lấy bên má, rưng rưng nước mắt nhìn hắn, oan ức đến mức bất lực mà gào lên.

“Là cô ta tự mình ngã xuống! Cháu một ngón tay cũng không có động vào! Là cô ta lừa mọi người! Cô ta không hề mất trí nhớ! Nhất định là người của tổ chức khác cài vào!”

“C*âm miệng! C*on m*ẹ n*ó! Cháu đi*ên đến sảng rồi phải không? Càng ngày càng không biết trời cao đất dày là cái gì?! Chính mắt tôi thấy cháu đẩy Vân Khê! Cháu còn không chịu nhận lỗi?!”

“Cháu thật sự không có làm điều đó! Tại sa cháu phải nhận?!”

Trình Khâm n g h i ế n răng, cố gắng lắm mới không đ*ánh cô thêm một cái nữa: “Hai đứa bây, đem con bé nhốt vào trong phòng! Nhịn ăn ba ngày! Bao giờ biết nhận sai thì thả ra!”

“Chú!...” Hoa Doanh ủy khuất đến uất nghẹn mà nhìn hắn, cô cắ*n chặt cánh môi, quyết định tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, nhìn đến mặt dây chuyền quả thật có chữ K khắc ở phía trên, Hoa Doanh chỉ biết cười đắng.

Sau đó liền hung hăng ném vào ng*ực Vân Khê.

“Doanh Nhi!”

“Vĩnh viễn cháu sẽ không nhận sai! Chú thật ra đã ngứa mắt cháu lắm rồi phải không? Cháu sẽ không ở lại đây thêm nữa!”

“Cảm ơn mười năm qua đã chăm sóc cho cháu, từ hôm nay cháu đi khuất mắt cho các người vừa lòng!”

Nói dứt lời, liền hướng thẳng phía cổng chính mà chạy đi, một chút cũng không ngoảnh đầu lại.

Hồ Khải thấy vậy liền vô cùng hoảng hốt: “Đại ca! Không giữ lại sao?”

“Mặc kệ nó! Thích thì biến luôn đi! Thằng nào chạy theo nó, tao ch*/ặt chân!”

Nhận xét về Chú đánh cháu?