Hoa Doanh tủi thân đi lên cầu thang về phía phòng của mình, cô có thấy ánh mắt của Vân Khê nhìn theo, cũng chỉ đơn giản là loại ánh nhìn tò mò mà thôi.
Hoa Doanh sau đó liền đóng cửa, nhốt mình trong phòng, chậm chạp không muốn thay quần áo, càng không muốn quay trở lại bữa tiệc đó nữa.
Hà cớ gì chú ấy lại đối xử với cô như thế?
Dời lại ngày tổ chức lễ trưởng thành thì thôi đi, tại sao đến cả ngày sinh nhật của cô cũng phải nhường lại cho con nhỏ đó!
Doanh Nhi ấm ức mà úp mặt vào gối rấm rứt khóc, mấy ngày qua cô gặp nguy hiểm khó khăn đến thế nào có khi chú ấy còn không biết. Thậm chí, cô nghi ngờ rằng Trình Khâm còn chẳng nghĩ là hôm nay cô sẽ quay về.
Càng nghĩ đến lại càng ủy khuất, lồng ngực của cô nhói lên không ngừng, cái cảm giác bị bỏ lại phía sau như thế này chẳng thoải mái một chút nào cả.
Thật sự là bất công mà! Cô bán mạng, liều mình nguy hiểm vì ai cơ chứ!
Vừa lúc đó, cửa phòng dường như có người mở ra, Hoa Doanh ngẩng đầu lên nhìn, lại bắt gặp gương mặt của Trình Khâm thì hậm hực quay đi.
Hắn nói: “Vì sao còn chưa chịu thay đồ?”
“Mọi người cứ chơi vui vẻ đi, em sẽ không xuống đâu!”
“Tại sao không muốn xuống? Không có em thì còn gì là gia đình nữa?”
Nghe hắn nhắc đến hai chữ “gia đình”, trong lòng cô lại dấy lên cỗ phẫn nộ: “Chú xem em là gia đình?! Vậy mà chú lại tổ chức tiệc cho con nhỏ kia ngay trong ngày sinh nhật của em là sao?!”
“Doanh Nhi, tôi không quên ngày sinh nhật của em, chỉ là…”
“Chỉ là! Chỉ là? Chỉ là?!” Hoa Doanh giận đến không thể khống chế được, cũng như là chưa bao giờ dám lớn tiếng với hắn.
“Chú đừng nói nữa! Em không muốn nghe! Tất cả chỉ là chú không nghĩ hôm nay em sẽ về! Đến cả lúc hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ có một mình Khải Ca đón em!”
“Nếu như em thật sự không về thì mọi người vẫn cứ vui vẻ như vậy! Em rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài! Vắng mợ thì chợ vẫn đông!”
“Doanh Nhi, đừng giận, tôi xin lỗi…” Nhìn thấy cô ấm ức đến khóc trong uất nghẹn như vậy, Trình Khâm thật sự cảm thấy có chút bối rối: “Tôi sẽ bù đắp cho em, hôm nay tôi cũng có mua quà cho em rồi, ngày mai sẽ đưa em đi đón sinh nhật riêng có được không?”
Trình Khâm lấy từ trong túi ra một hộp dây chuyền, đặt xuống trên đùi cô: “Tôi thật sự không có quên.”
Hoa Doanh nhìn hộp nhung màu xanh trước mặt, lại nhớ đến lời nói của hắn, cơn giận mới có thể hạ xuống một phần.
“Ngày mai chú sẽ đưa em đi phải không? Chú hứa đi!” Cô mím môi ngước lên nhìn hắn, đuôi mắt vẫn còn đỏ hoe.
“Ừ, tôi hứa ngày mai sẽ đưa em đi.” Hắn cúi đầu, mở chiếc hộp lấy sợi dây chuyền ra, lại nói tiếp: “Tôi đeo cho em nhé?”
Hoa Doanh gật đầu, lấy mu bàn tay lau đi hai hàng nước mắt, dù gì cô cũng chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào mối tình đầu mà thôi, mau giận cũng mau nguôi.
“Doanh Nhi ngoan, đợi thêm vài hôm nữa chúng ta lại nói đến chuyện kia, tôi nhất định sẽ cho em danh phận mà, em không tin là tôi yêu em sao?”
Hoa Doanh khẽ mím môi, chậm chạp nói: “Em tin…” Chỉ là cô có chút lo sợ.
“Thế nên hãy kiên nhẫn, đừng để lộ mối quan hệ này, đợi đến thời điểm thích hợp tôi sẽ tự mình công khai, Doanh Nhi hiểu chưa? Thế em hấp tấp thì mọi chuyện nhất định sẽ đổ vỡ hết.”
Hoa Doanh rưng rưng nhìn hắn, lại rơi vào ánh mắt sâu thẳm của Trình Khâm, hắn siết lấy bàn tay cô như thể đang chờ đợi câu trả lời.
Hoa Doanh cũng đành phải cắn răng cố trấn tĩnh lại sự bất an này mà gật đầu.
Sau khi nói chuyện một lúc, cô cuối cùng cũng đồng ý rời khỏi phòng, cùng Trình Khâm đi xuống đại sảnh.
Gần đến nơi, bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay cô bỗng dưng buông ra khiến Hoa Doanh có chút hụt hẫng, cô trơ mắt nhìn hắn, càng muốn với lấy bàn tay đó nhưng Trình Khâm lại đi quá xa.
Hắn xuống đến đại sảnh, lại nhìn thấy cô đang đứng ngẩn ngơ trên cầu thang mà nói.
“Doanh Nhi, mau lên, mọi người đã chờ cháu rất lâu rồi.”
Ở trước mặt mọi người, Trình Khâm sẽ không nắm tay cô, cũng sẽ không quá thân cận, gần gũi với cô.
Hắn nói, hắn không muốn đám người của Vân Cảng phát hiện.
Nhưng hắn lại thoải mái xoa đầu, vuốt ve gương mặt của Vân Khê, con nhóc đó còn có thể đường đường chính chính ôm lấy cánh tay của hắn, ngồi trên đùi hắn, bắt hắn phải tự mình đút cho nó ăn.
Tất cả chỉ vì, nó được bác sĩ chẩn bệnh rằng trí nhớ đang có vấn đề, chỉ dừng lại ở năm mười tuổi.
Nhưng cô không cảm thấy như vậy! Nhất là ánh mắt mà nó nhìn cô, Hoa Doanh chắc chắn nó không vô hại như vẻ bề ngoài của nó!
Vị trí đã từng là của cô suốt gần mười năm, nụ cười đã từng thuộc về cô, vậy mà bây giờ mọi sự chú ý đều bị con nhóc đó chiếm mất.
Hoa Doanh vừa ganh tỵ lại vừa uất ức, ganh tỵ vì những thứ đã từng là của mình đến phát điên lên.
Nhưng rốt cuộc cũng chẳng làm được gì cả, trong bữa tiệc này, dường như chỉ có một mình cô là lẻ loi trơ trọi.
Kể cả đến khi Hoa Doanh biến mất khỏi bữa tiệc thì cũng chẳng có ai hay.