Chương 10: Dám đem Chi Chi của anh đi? Vậy thì anh cho đi trước.

Ngày hôm sau, Tiểu Nhạc Chi tỉnh dậy mới cảm thấy mông của mình dường như đã hết đau rồi, thậm chí còn đỡ sưng hơn rất nhiều, cô nghĩ với lực đánh của anh cả thì nó ít nhất cũng phải ba ngày sau mới hết sưng.

Nhạc Chi ngạc nhiên vô cùng, không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng cũng không có dư thời gian để đứng trước gương suy ngẫm. Cho nên mới tạm thời bỏ qua nghi vấn, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân xong xuôi thì mở cửa bước ra ngoài.

Trước mắt cô là hình ảnh quen thuộc hằng ngày, nhưng hình như… Hôm nay có chút bất thường thì phải.

Mặc dù cô biết tính tình của anh cả vốn dĩ vẫn luôn ít nói, nhưng sáng hôm nay bầu không khí giữa hai anh có chút khác lạ.

Chỉ khi nhìn thấy cô bước ra, anh hai Đàm Niệm Văn mới nở nụ cười.

“Chi Chi dậy rồi à?”

“Dạ…” Cô cúi đầu, chào hai người một tiếng: “Anh cả, anh hai ạ.”

Sau đó, Nhạc Chi lại ngơ ngác nhìn quanh một lượt, bởi vì cô từ nhỏ đến lớn rất nhạy cảm với sắc mặt của người khác, thế nên chỉ cần nhìn qua một lượt, Nhạc Chi cũng đủ biết bầu không khí hôm nay quá mức dị thường.

Nhưng cô cũng không dám hỏi sâu, cho tới khi nhìn thấy Đàm Tưởng Văn, Nhạc Chi lại không khỏi nhớ đến “trận đòn” đêm hôm qua, lại thêm cả việc sáng nay mông của cô bỗng dưng hết sưng rồi.

Tiểu Nhạc Chi mím môi, cô không biết phải xử sự như thế nào đối với việc mông mình đột nhiên qua một đêm lại lành lặn hẳn như vậy.

Nhạc Chi biết rõ, sức đề kháng của mình không mạnh tới mức đó, thậm chí dù có là người bình thường tập luyện đều đặn, thì điều đó cũng quá khó để xảy ra.

Cho nên nhất định là có người giúp cô bôi thuốc.

Nhưng trong nhà chỉ có hai người đàn ông.

“...”

Chuyện này là không thể nào.

Nào ngờ giữa lúc suy nghĩ ngập đầu thì Đàm Tưởng Văn lại đặt xuống bàn một lọ cao dược, anh nói: “Đau thì thoa nó vào.”

Nhạc Chi nhìn lọ thuốc, rồi lại nhìn ngược về anh, hai mắt cô hoang mang mở lớn, sâu trong con ngươi còn có chút hoảng sợ, cũng có chút xấu hổ, hai gò má lập tức đỏ lên.

“Anh… Anh cả… Chẳng lẽ đêm qua…”

Đàm Tưởng Văn liếc nhìn sắc mặt liền biết cô đang nghĩ gì, anh nói dối còn chẳng chớp mắt lấy một lần: “Hôm qua gọi dì Lý tới thoa thuốc cho em.”

“À…” Trời ơi may quá, không phải theo chiều hướng là cô suy nghĩ.

Tiểu Nhạc Chi thở phào một tiếng, nào ngờ ngay lúc đó anh hai Đàm Niệm Văn đem thức ăn tới, mạnh tay đặt một cái “cạch” lên bàn, vị trí ngay giữa cô và Đàm Tưởng Văn.

Hình như, cô còn thấy anh hai lườm nguýt anh cả mấy lần lận.

“Chi Chi, sau này em nghe lời anh, thấy đàn ông là phải tránh xa ra.”

Tiểu Nhạc Chi gật gù, bỗng dưng nhớ tới những gì mà anh cả đã dặn dó liền cười hì hì: “Anh yên tâm, anh cả cũng đã nhắc nhở em như vậy, em…”

Ấy mà còn chưa nói dứt lời, Đàm Niệm Văn đã cắt ngang lời cô: “Thậm chí có là anh hay anh cả thì cũng phải tránh xa! Em ở nhà thu dọn đồ đạc đi, anh sẽ đăng ký giúp em một phòng ký túc xá tiện nghi nhất!”

Đàm Tưởng Văn nghe xong liền hung hăng liếc mắt em trai mình, ánh nhìn bốc lửa đến mức như muốn thiêu cháy cả gương mặt của Đàm Niệm Văn.

Trong khi đó, Tiểu Nhạc Chi vẫn đang ngơ ngác, thật sự chưa hiểu rõ được là đã có chuyện gì xảy ra.

“Vì… Vì sao lại như vậy?” Nhạc Chi nghe Niệm Văn nói như thế mà không khỏi lo sợ, chẳng lẽ cô làm gì khiến anh hai khó chịu rồi sao?

Vì sao đang yên đang lành mà lại…

Tiếng đập bàn bỗng dưng vang lên ngay lúc đó, vừa vặn cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Nhạc Chi, Đàm Tưởng Văn nghiêng đầu nhìn cô.

“Đi học đi, bảy giờ rồi, hôm nay không cần phải đi tàu điện hay thằng nhãi kia đưa đón nữa. Tôi đã sắp xếp tài xế lái xe cho em rồi, cầm lấy bánh, rồi đi xuống dưới ngay!”

“... Ơ… Dạ.”

Bị anh cả nhét bánh sandwich vào tay, Nhạc Chi ngây ngốc nhận lấy, xong rồi cũng bị chính tay anh đẩy ra khỏi nhà, thậm chí còn đóng cửa lại.

Trước đó hình như là cô còn thấy anh hai đang với tay chạy theo nhưng lại bị anh cả kéo về.

Hai người này, đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ là đang muốn che giấu cô chuyện gì sao?

Cô vốn dĩ luôn phải nhìn sắc mặt của người ta mà sống, hơn cả thế, hai anh còn là con trai ruột của người đã cưu mang cô.

Thế nên Tiểu Nhạc Chi quả thực cũng vì chuyện đó mà giữ trong lòng suốt cả một ngày, còn vì nó mà mặt mũi buồn hiu.

Cô nhắn tin cho anh cả thì anh cả không trả lời.

Cô gọi tới cho anh hai thì lại nhận về mấy dòng chữ robot quen thuộc: Người nhận không thể liên lạc.

Thực sự khiến cô hoang mang muốn chết.

Chứ Tiểu Nhạc Chi làm sao mà biết được, trong chính buổi chiều ngày hôm đó.

Anh hai đã phải “tâm sự rất nhiều từ ngữ thô tục” với anh cả qua một cái loa điện thoại.

Đàm Niệm Văn suy nghĩ vắt óc cũng không biết Đàm Tưởng Văn bằng cách nào mà có thể động chạm đến được công việc của anh.

Thậm chí là một cước “đá” anh ra khỏi căn hộ, “gửi” anh đi công tác tới tận nước S xa xôi.

Đến cách thức liên lạc với Nhạc Chi cũng bị Đàm Tưởng Văn lấy điện thoại của cô chặn đi mất. Mà đối với người mù công nghệ như Nhạc Chi, thì trừ khi có ai chỉ bảo chứ nếu không tới chết, cô cũng chẳng biết đường mà gỡ ra.

Thậm chí Đàm Tưởng Văn còn đe dọa anh, nếu anh dám nói sự thật với cha mẹ thì cứ liệu hồn, bao nhiêu điểm yếu của Đàm Niệm Văn đều sẽ bị “phơi bày” trước ánh sáng.

Bấy nhiêu đó là đã quá đủ đốt lên cơn thịnh nộ sâu trong thâm tâm một người lúc nào cũng bình tĩnh như Đàm Niệm Văn.

Quả thật đây là lần đầu tiên mà anh tức điên đến như vậy, bị chính người thân mình tính kế thì còn gì "cay cú" hơn?

“Đàm Tưởng Văn! Anh dám giở trò với em?! Anh đợi đó! Đm em mà bò về được tới Lam Giang thì anh liệu hồn!”

“ĐM!!!”

Trong khi đó, Đàm Tưởng Văn lại đang thư thả uống trà, đọc kịch bản. Loa điện thoại của anh vẫn mở lớn, đợi nghe chửi chán chê rồi thì bấm phím tắt cuộc gọi.

Ấy! “Lỡ trượt tay” bấm luôn vào phím chặn số điện thoại, thế là có thể tạm thời yên bình.

Dù cách xa hàng dặm cây số, nhưng chắc có lẽ là vì song sinh tương thông, thế nên anh mới có thể cảm nhận được dường như là Niệm Văn đang gào ầm lên trù dập mình.

“MẸ KIẾP! ĐÀM TƯỞNG VĂN!! QUỶ THA MA BẮT ANH ĐI!!!”

Hầy… Nhưng, thôi kệ.

Dám đem Chi Chi của anh đi? Vậy thì anh cho đi trước.

Có ai đó đã lặng lẽ cong môi cười, cười trên nỗi đau của người khác quả nhiên luôn thoải mái đến vậy...

Nhận xét về Dám đem Chi Chi của anh đi? Vậy thì anh cho đi trước.
Các bình luận khác
Khanh chung
|
23 ngày trước
Trả phí rồi nhưng vẫn ko nấm.hic hic....
Trả lời
Châu Hoa
| 23 ngày trước (Phản hồi bởi tác giả)
Nhận được chưa bạn