Cùng là đàn ông với nhau, làm sao mà Niệm Văn không hiểu.
Cũng vì hiểu, cho nên mới cạn lời.
“Anh…”
“Bộ anh là cầm thú đấy à?”
Sau khi nghe em trai sinh đôi của mình nói như thế, Đàm Tưởng Văn cũng không phản ứng gì quá gay gắt. Thậm chí thái độ của anh còn điềm tĩnh hơn những gì mà Niệm Văn đã nghĩ.
Anh chậm rãi đóng cửa phòng lại, hướng mắt nhìn về phía em trai: “Nhỏ giọng thôi, để con bé nó ngủ.”
“Chẳng phải em nói hôm nay em không về nhà à?”
Quả thực vừa nãy Đàm Niệm Văn cũng nghĩ rằng mình sẽ không thể về được, bởi vì sau khi xử lý đống văn kiện kia xong thì cũng đã quá khuya rồi. Nhưng anh vốn không thể ngủ được ở chỗ xa lạ, vả lại ngày mai cũng là ngày nghỉ thế nên Đàm Niệm Văn vẫn cố gắng lết thân về đến nhà.
Mí mắt đã muốn dính lại đến nơi, nào ngờ vừa mở cửa ra còn thấy được cảnh tượng 'trời ơi đất hỡi' khiến cho Đàm Niệm Văn tỉnh luôn cả giấc.
Anh cau mày, tháo giày đi vào bên trong, lướt qua mặt Đàm Tưởng Văn còn có chút tức giận.
“Em thà ước gì mình không về nhà thì hay biết mấy!”
Đi đến bên tủ lạnh, Đàm Niệm Văn lấy ra một chai nước, tu đã đời một trận rồi mới nghiêng đầu nhìn Tưởng Văn.
“Lucas! Anh có phải bị điên rồi đúng không? Đó là em gái của chúng ta đấy!”
Đàm Tưởng Văn nhún vai, thong thả bước tới bàn khách, anh cầm lấy bao thuốc, mở cửa ban công mà châm ngòi lửa, nhàn nhạt đáp.
“Cũng chẳng phải là em ruột.”
“Nhưng con bé lớn lên cùng em và anh đã suốt mười bốn năm rồi, làm sao anh có thể…” Bỗng dưng đang nói giữa chừng, tầm mắt lại vô tình nhìn tới đũng quần vẫn còn phồng lên một khối của Đàm Tưởng Văn ở bên dưới.
Giống như vừa nhìn phải thứ gì đó “dơ bẩn”, Đàm Niệm Văn lập tức mặt nhăn mày nhó, thậm chí hiếm lắm mới nghe anh chửi tục được một lần.
“Anh còn không lo đi xử lý cái thứ bên dưới?!”
“Để một hồi nó tự nằm xuống, em nhìn anh bằng ánh mắt đó làm gì? Đều là đàn ông với nhau, em còn ngạc nhiên cái gì nữa?”
“Ít ra em cũng không có tư tưởng đó với Chi Chi giống như anh!”
Đàm Niệm Văn bất lực đến mức thở dài, anh quay người đi ra ngoài ban công: “Anh như thế với con bé bao lâu rồi”
Đàm Tưởng Văn suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Từ năm Chi Chi mười sáu.”
“Đm cầm thú!”
Đàm Tưởng Văn bật cười thành tiếng: “Nay em cũng biết chửi thề rồi à?” Ngừng một đoạn, anh lại nói tiếp: “Năm con bé mười sáu tuổi, anh mới phát hiện là mình thích con bé, còn những hành động khác, đủ mười tám mới thực hiện.”
Đàm Niệm Văn trừng lớn hai mắt: “Anh thật sự động vào Chi Chi rồi?!”
Đàm Tưởng Văn gõ gõ tàn thuốc, trả lời một cách vô cùng điềm tĩnh: “Làm tình thì chưa.” Dứt lời, anh cũng khẽ nhún vai thêm một lần nữa: “Nhưng anh nghĩ mình cũng không kiên nhẫn thêm được bao nhiêu lâu nữa đâu.”
Nghe xong câu nói đấy, vẻ mặt của Đàm Niệm Văn lúc bấy giờ chỉ có khinh bỉ chứ không hơn: “Anh mẹ nó… Đến cả súc vật cũng phải quỳ lạy anh!”
“Anh giở trò vào cái lọ tinh dầu xông phòng đúng không?”
Đàm Tưởng Văn đáp lại bằng cái gật đầu, xong lại nghe Niệm Văn nói tiếp.
“Bảo sao, em lại cảm thấy anh dạo này cứ lạ lẫm thế nào!”
“Hầy… Nếu anh đã xem Chi Chi như một người phụ nữ rồi thì tại sao không đối xử dịu dàng với con bé một chút? Anh định giở cái trò biến thái đó đến khi nào nữa?”
“Đến khi anh cảm thấy thích hợp, em nghĩ anh nói thẳng ra thì cha mẹ sẽ cho phép? Hoặc là, em nghĩ con bé sẽ chấp nhận anh?”
Đàm Tưởng Văn vừa nói xong, giọng nam phía bên cạnh đã nối liền theo.
“Anh rõ ràng cũng biết cha mẹ sẽ không cho phép, anh cũng thừa biết hai vị phụ huynh ở nhà cưng con bé như thế nào? Vậy mà anh vẫn ra tay được, anh không nghĩ đến hậu quả à? Nếu như sau này con bé không yêu anh, lại biết những gì anh đã làm thì anh định như thế nào?”
“Anh tự có cách.” Dù có là cách cực đoan nhất thì cũng phải biến cô thành người của mình.
Đàm Niệm Văn thật sự là “cạn cmn lời” rồi, ngoài trân mắt nhìn anh trai của mình ra thì chẳng thể làm được gì khác.
“Anh mẹ nó, hôm nay vì anh mà em đã phải chửi thề không biết bao nhiêu lần!”
“Tổ sư! Anh ngồi mẹ nó lên bàn thờ đi, ngồi ngay ngắn vào để em quỳ lạy anh một cái!”
“Thật là hết thuốc chữa!”
Đàm Tưởng Văn nghe xong chỉ bật cười, điếu thuốc đỏ lửa bị anh dụi hẳn vào gạt tàn: “Sao? Hôm nay chửi nhiều thế mà vẫn không đánh anh hả? Anh nhớ hồi nhỏ anh bắt nạt con bé một chút, em đã liều mạng sống chết với anh rồi.”
Đàm Niệm Văn mặt nhăn mày nhó: “Đợi sau này cha biết chuyện, đến lúc đó cha đánh chết anh cũng chưa muộn, động cái người biến thái như anh, bẩn tay!”
“Ờ, vậy không đánh thì anh đi ngủ, cơm nấu rồi, lại ăn đi.” Đàm Tưởng Văn để lại một câu đó rồi quay người toan bước đi.
Nhưng phía sau lưng vẫn vọng lại câu chất vấn của em trai mình.
“Nhìn anh dửng dưng quá nhỉ? Không sợ em sẽ nói với cha mẹ à?”
Đáp lại lời của Niệm Văn cũng chỉ là thái độ nhàn nhã của người kia, thậm chí anh còn nhún vai một cái, câu từ nghe có vẻ đơn giản nhưng sự đe dọa trong lời nói thì chắc chắn là không.
“Em có gan thì cứ thử, yên tâm đi, anh mày dù có chết thì cũng phải kéo mày đi theo, dù sao chúng ta cũng là song sinh mà, đúng không?”
Vừa dứt lời là một bên dép lông đi trong nhà đáp thẳng vào tấm lưng của anh.
“Biến!”
Thế nhưng rồi không tới vài phút sau, Đàm Tưởng Văn lại nghe thấy giọng nói quen thuộc kia gầm lên lần nữa.
"ĐM! LUCAS! ANH LẤY NƯỚC BIỂN VO GẠO HAY GÌ VẬY?!"