Chương 1: Dấu hiệu lạ.

 

Nhạc Chi đứng trước tấm gương lớn trong nhà vệ sinh, áo ngủ hơi vén lên cao một chút, ngón tay non mềm chạm nhẹ lên hai đỉnh núi đang sưng tấy giữa đồi tuyết trắng.

“Híc…” Cô gái nhỏ khẽ nấc nhỏ một tiếng vì đau.

Lại đỏ lên nữa rồi.

Suốt một tháng nay, hiếm khi có buổi sáng nào cô tỉnh dậy mà chỗ này không sưng tấy như vậy.

Mấy tuần đầu Nhạc Chi còn nghĩ là vì sắp đến tháng cho nên ngực mới trướng đau.

Nhưng đến khi kinh nguyệt qua rồi, mà tần suất ngực cô sưng như thế này, ngày qua ngày chỉ có tăng lên chứ chẳng hề giảm.

Thậm chí, mới một tuần trở lại đây, nơi bí mật của Nhạc Chi khi không lại ẩm ướt, còn trơn trượt. Nhạc Chi tưởng rằng kinh nguyệt đến, mỗi buổi sáng đều phải vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Nhưng thứ cô nhìn thấy không phải là máu, mà lại là… Một thứ dịch trong suốt, lạ lẫm vô cùng.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, những ngày đầu Nhạc Chi không biết còn cho rằng mình bị rong kinh. Nhưng rốt cuộc thứ đọng lại ở đáy quần trước sau như một, vẫn là thứ nước trơn bóng đó khiến cô không khỏi hoảng sợ.

Tra cứu trên mạng lại bắt gặp đủ thứ bệnh lạ, dọa Nhạc Chi một phen tái xanh cả mặt.

Vì thế, cô vội vàng đến bệnh viện để kiểm tra thử.

Nữ bác sĩ xem xét qua những vấn đề mà Nhạc Chi nói, rồi mới hỏi.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ… Mười tám.”

“Có kinh nguyệt từ năm bao nhiêu?”

“Mười sáu ạ…” So với bạn đồng trang lứa, Nhạc Chi biết mình phát dục chậm hơn mọi người rất nhiều.

“Đã quan hệ tình dục chưa?”

Nhạc Chi thành thật trả lời: “Chưa ạ.”

Nói xong, cô lại nghe bác sĩ hỏi tiếp.

“Vậy đã từng xem qua phim người lớn chưa?”

Ngay lập tức, đôi gò má của cô gái nhỏ nổi lên một rặng mây ửng hồng.

Cũng may bác sĩ là nữ, chứ nếu không cô sẽ hiểu lầm người ta quấy rối mình mất, Nhạc Chi thành thật mím môi lắc đầu: “Dạ chưa.”

Nữ bác sĩ phì cười, hỏi lại lần nữa: “Vẫn chưa xem bao giờ?”

“Vâng ạ…”

“Không có vấn đề gì cả, chỉ là phản ứng sinh lý của tuổi mới lớn mà thôi, thông thường ở tuổi của cháu, ta nghĩ cháu phải biết ‘thứ đó’ là cái gì rồi.”

Nữ bác sĩ vừa cười nói, vừa ghi sổ bệnh án cho cô:

“Cháu không bị bệnh, cơ thể phát triển vẫn rất ổn định, thứ nước mà cháu kể cho ta là dịch âm đạo, cơ thể sẽ tự động tiết ra khi gặp kích thích, đợi sau này có bạn trai thì cháu sẽ hiểu.”

“Nhưng khi có bạn trai thì phải nhớ tiêm phòng ung thư cổ tử cung vào rồi muốn làm gì thì làm, đừng để qua 25 tuổi mới đi tiêm nhé.”

“Dạ…”

“Được rồi, cháu về đi, đừng lo lắng quá, không có vấn đề gì cả.”

Nghe chính miệng bác sĩ nói như thế, Nhạc Chi mới có thể yên tâm về nhà, gạt bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực mấy tuần qua.

Tối đến cô vẫn xông tinh dầu thơm rồi yên tâm đi ngủ, nghĩ lại mới nhớ, chai tinh dầu này anh hai đưa cho cô, nói với cô đây là ý tốt của anh cả, vì anh cả nghe nói cô rất thích tinh dầu thơm phòng thế nên anh cả cứ đi diễn về đều sẽ mua cho cô một vài lọ phiên bản giới hạn.

Anh hai còn trấn an cô đừng nghĩ nhiều, anh cả độc miệng vậy thôi chứ trái tim rất ấm.

Quả thật, từ đợt dùng thử tinh dầu anh cả mua về, cô ngủ ngon hơn rất nhiều, chỉ là mỗi sáng thức dậy thân thể có hơi lạ một chút mà thôi.

Thế nhưng không ngờ… Tối hôm nay Nhạc Chi lại gặp mộng xuân!

Không chỉ thế! Người xuất hiện trong giấc mơ của cô, ngồi ở trên giường cô, còn quỳ giữa hai chân cô, gương mặt áp sát, tư thế vô cùng xấu hổ lại chính là… Anh cả?!

Thậm chí, cái người trên thực tế chỉ cần nhìn thấy cô là vô cùng ngứa mắt đó, từ lúc cô còn nhỏ xíu được cha mẹ Đàm đem về, anh cả lúc nào cũng chán ghét cô, là chán ghét đến mức độ chỉ muốn bắt nạt cô.

Cũng chính cái người đó đã cho Nhạc Chi biết như thế nào là “cao trào”, cho dù chỉ là một giấc mộng xuân.

Cô bàng hoàng từ trong mơ bật người dậy, lập tức liền nhận ra rằng… Đáy quần lại tiếp tục như thế nữa rồi!

Nhạc Chi ngồi dậy, chạy vào nhà vệ sinh ném quần nhỏ vào trong thau nước, liều mạng giặt tẩy, thậm chí khóe mắt còn hơi ươn ướt.

Cô khóc mất thôi, tại sao lại có thể mơ thấy anh cả như vậy chứ? Thậm chí, lần đầu tiên Nhạc Chi mộng xuân, cũng không phải với ai khác mà lại là với anh cả.

Giặt giũ xong xuôi, cô mới sửa soạn quần áo bước ra khỏi phòng, chỉ vừa liếc mắt qua đã liền nhìn thấy Đàm Tưởng Văn ngồi ở bàn ăn, trong khoảnh khắc cô bắt gặp anh ở đó, Nhạc Chi cứ như vừa bị hù cho một phen khiếp vía.

Trong bếp là anh hai đang làm đồ ăn sáng, nhìn thấy Nhạc Chi bước ra, Đàm Niệm Văn đã mỉm cười.

“Chi Chi dậy rồi à? Đến đây ăn sáng rồi đi học.”

“D… Dạ…”

Cô lề mề bước tới, đặt cặp sách xuống ghế rồi rón rén ngồi đối diện anh cả, nhờ hết vào giấc mộng tối qua mà lúc này Nhạc Chi phải cố gắng lắm mới run run chào anh được một tiếng.

“Anh… Anh cả ạ.”

Anh liếc mắt nhìn cô, trong mắt toàn là dáng vẻ chán ghét đến mức độ chẳng buồn phản ứng.

Nhạc Chi mím môi, biết anh không thích mình, thế nên âm thầm nhích ghế qua bên cạnh một chút. Tránh ngồi đối diện làm ngứa mắt anh.

Một lát sau, Đàm Niệm Văn đem đồ ăn tới, anh cả cầm lấy mẩu bánh sandwich rồi đứng dậy.

“Isaac cứ ăn đi, anh đi phim trường trước, nhìn mặt nó anh nuốt không trôi!”

Nói xong, Đàm Tưởng Văn rời khỏi nhà, lúc đóng cửa lại còn cáu kỉnh mạnh tay. Nhạc Chi nhìn theo mà không khỏi rưng rưng nước mắt, cô nghiêng đầu nhìn sang Đàm Niệm Văn.

“Anh hai, em lỡ làm sai cái gì lại chọc giận anh cả nữa rồi hả anh?” Cô đã nhớ mình im lặng hết mức có thể rồi mà…

“Em cứ mặc kệ ảnh đi, con người anh cả xưa nay như vậy rồi, chứ thực ra anh cả quan tâm em lắm, ăn sáng nhanh đi rồi đi học.”

Đàm Niệm Văn gặm đỡ một cái bánh mì trên miệng, dáng vẻ anh bận rộn mang giày vào rồi rời khỏi nhà, trước đó còn không quên dặn dò cô.

“Anh phải đến cơ quan sớm, nên hôm nay không đưa em đến trường được, em ăn xong nhớ rửa bát, đóng cửa kỹ càng rồi hãy đi.”

“Vâng ạ…”

Nhạc Chi nhìn đĩa thức ăn trên bàn, lại nhớ đến phản ứng của anh cả vừa nãy mà không khỏi buồn rầu.

Cô mím môi, trong lòng thở dài một tiếng.

Đã mười bốn năm rồi mà anh cả vẫn luôn “chướng mắt” cô như vậy, Nhạc Chi cũng cố gắng thay đổi lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy Đàm Tưởng Văn, cô lại không khỏi run lên, miệng lưỡi lộn xộn, thực sự không biết phải làm thế nào bây giờ.

Nhận xét về Dấu hiệu lạ.