Hôm nay là ngày đầu tiên cô vào Đại Học, thế nên đến cuối ngày bạn bè mới quen có rủ đi tham gia bữa tiệc gặp mặt đầu năm.
Nhạc Chi không thể từ chối, đành phải nhắn tin cho anh hai để xin phép hôm nay cô về muộn. Cô thực ra định sẽ nhắn cho anh cả, nhưng sực nhớ anh ngứa mắt cô như vậy, vẫn là không nên thì hơn.
Dù sao thì anh cũng chẳng bận tâm đến.
Khi Nhạc Chi về nhà thì cũng đã chín giờ tối, vừa mở cửa vào thì đã thấy Đàm Tưởng Văn ngồi nghiêm mặt ở ghế khiến cô không khỏi hoảng sợ.
Sợ đến mức cả họng đều cứng đơ.
“Đi đâu mà bây giờ mới về?”
Nghe anh cả hỏi như thế, Nhạc Chi càng thêm khốn đốn trong lòng, cô run rẩy trả lời: “Em… Em tham gia tiệc đầu năm của bạn đại học…”
Nhưng Nhạc Chi còn chưa nói hết, Đàm Tưởng Văn đã gắt gỏng quát.
“Em cũng hay nhỉ?! Đủ lông đủ cánh rồi cho nên cảm thấy không cần xin phép?!”
“Em không… Không có ạ… Em có xin phép anh hai rồi… Em sợ anh…” Sợ anh chướng mắt em cho nên mới nhờ anh hai chuyển lời.
Nhưng Nhạc Chi cũng chẳng có cơ hội nói ra lời đó, Đàm Tưởng Văn đã đứng dậy bước đến trước mặt cô.
Bóng dáng anh to lớn, cao hơn cô đến hai cái đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống, một thế lực áp bức vô hình cứ thế dồn xuống đầu cô.
“Em xem trọng Isaac hơn là tôi? Em quên mất là ai là ‘anh cả’ rồi phải không?!”
Dù Đàm Tưởng Văn chưa làm gì cả, nhưng Nhạc Chi vẫn bị dọa sợ đến mức khóc nấc lên: “Em… Em xin lỗi anh ạ…”
Nhìn thấy nước mắt của cô, tâm tình của anh liền ngứa ngáy khó chịu.
“Khóc cái mẹ gì?! Ai làm gì mà khóc?! Đi chơi không biết xin phép, về bị mắng còn khóc à?!”
Nhạc Chi nức nở lau nước mắt, còn gật gật lắc lắc không biết là đang muốn nói cái gì.
“Biến về phòng đi! Đừng có đứng đây làm chướng mắt tôi!”
“Dạ… Em… Em xin lỗi anh nhiều…” Nói dứt lời, Nhạc Chi liền bỏ chạy vào phòng.
Khoảng độ hơn một tiếng sau, Đàm Niệm Văn mới trở về, dáng vẻ anh mệt mỏi tháo lỏng cà vạt, nhìn quanh một vòng mới hỏi.
“Chi Chi về chưa anh?”
“Đang khóc ở trong phòng.”
Đàm Niệm Văn liền cau có: “Anh lại bắt nạt con bé à?”
“Nó đi chơi không xin phép anh, anh mắng thì là bắt nạt à?”
“Ai bảo anh cứ suốt ngày khẩu thị tâm phi như thế, con bé làm sao mà không sợ cho được?”
Đàm Tưởng Văn chậc lưỡi một tiếng, ném lọ tinh dầu xông phòng cho Đàm Niệm Văn: “Loại này có dược liệu, vào xông cho nó đi, khóc như thế kẻo ngày mai sưng cả mắt lên.”
Đàm Niệm Văn cầm lấy lườm nguýt Đàm Tưởng Văn mấy cái rồi mới gõ cửa phòng cô đi vào. Ở cơ quan đã đủ mệt rồi, về nhà còn gặp hai anh em nhà này nữa, khiến anh đau đầu muốn chết.
Khoảng chừng mười phút sau, Đàm Niệm Văn trở ra, liền nghe anh cả hỏi: “Còn khóc không?”
“Nhờ ơn của anh, sưng mẹ cả mắt lên rồi.” Đàm Niệm Văn thở dài lắc đầu vài cái: “Quan tâm con bé như vậy thì yêu thương em nó một chút đi, lần nào cũng chọc nó khóc rồi đưa quà nhờ em đi dỗ, anh đầu đất đấy à?”
Đàm Tưởng Văn cáu kỉnh đáp: “Kệ anh!”
“Nói chứ, Chi Chi nín khóc rồi, còn khen quà của anh xông phòng thơm lắm.”
Đàm Tưởng Văn lườm anh một cái rồi quay mặt đi, tiếp tục đọc kịch bản. Sau khi Đàm Niệm Văn tắm rửa xong, anh bước ra ngoài ngáp dài một cái, dặn dò anh cả lần cuối rồi mới đóng cửa phòng đi ngủ.
“Anh làm việc đêm thì nhớ khóa cửa kỹ càng, lần trước anh say xỉn về quên đóng cửa, may là an ninh tốt, nếu không là mất cắp rồi!”
“Nhớ rồi, ngủ đi.”
Sau khi Đàm Niệm Văn đóng cửa phòng, Đàm Tưởng Văn cũng chỉ đọc sơ qua kịch bản thêm chừng nửa tiếng nữa.
Anh híp mắt nhìn lên đồng hồ treo tường trước mặt, khi kim giờ chỉ đúng con số mười hai.
Đàm Tưởng Văn mới đứng dậy, bước đến phòng của Nhạc Chi, dùng khóa dự phòng mở cửa, sau khi ngửi được mùi tinh dầu quen thuộc.
Anh mới bước vào…
Đóng cửa lại.