Chương 13: Hắn đến chậm rồi!

“Tôi không đẹp trai à?”

“Có đẹp!” Rất đẹp là đằng khác, không phải dạng vừa.

“Vậy thì vóc dáng không đẹp sao?”

Hoa Doanh khẽ liếc mắt nhìn, cô tạm gật đầu: “Cũng được…”

“Vậy bé nói tôi nghe! Vì sao không đủ tiêu chuẩn?!”

“Vì… Chú GIÀ!” Doanh Nhi hai mắt mơ màng vẫn còn ngây ngốc nấc cụt, thế nhưng cái miệng của cô thì không ngoan ngoãn một chút nào.

Cứ thích chọc vào nỗi đau của hắn.

“Chú đã già rồi! Chú còn lớn hơn chú Khâm hai tuổi! Không thích đâu… Tôi thích trai trẻ hơn!”

Chỉ trong một buổi tối mà Cung Triệt gần như đã ăn hết trọn bộ những nhục nhã nặng nề nhất trong cuộc đời hắn rồi.

Mặc dù biết là cô bé đang say, chắc có lẽ vì thế mà cái lá gan cũng lớn hơn thường ngày. Cũng biết là không nên chấp nhặt với cái con ma men để làm cái gì, nhưng lòng tự trọng của hắn đều bị bé con này hung hăng dẫm đạp mất rồi.

Cung Triệt bất lực đến mức bật cười thành tiếng, hỏi cô.

“Trình Khâm đã ngoài ba mươi, tôi cũng ngoài ba mươi, bé thích Trình Khâm mà lại không chấp nhận được tôi à?!’

Hoa Doanh hung hăng trừng mắt liếc hắn, cô bĩu môi: “Vì tôi thích chú ấy, còn tôi không thích chú…” Niềm đau lập tức liền nhân ba.

“Chú tránh ra đi… Tôi không thích ngủ với đàn ông lớn tuổi…” Niềm đau lại một lần nữa nhân bốn…

Hoa Doanh loạng choạng đứng dậy muốn rời đi, thế nhưng cổ tay nhỏ gọn của cô liền bị Cung Triệt nắm lấy.

“Muốn đi đâu hửm?”

“Đi tìm người khác! Anh trai kia bị chú đuổi đi mất rồi!”

“Không cho em đi!” Người đàn ông hơi dùng lực kéo cô xuống, Hoa Doanh mất thăng bằng liền ngã vào lòng hắn: “Sao? Bị tên kia đá rồi đến đây kiếm chuyện hả?”

“Chú thả tôi ra!” Hoa Doanh phồng mang trợn má nhìn hắn, cô cố tình làm mặt quỷ muốn hắn bỏ tay ra, nhưng trái lại vào mắt Cung Triệt lại thành đáng yêu đến khó đỡ: “Chuyện của tôi và chú ấy thì liên quan gì đến chú!”

Hoa Doanh khi nghe đến cái tên kia thì ấm ức đến hai mắt rưng rưng.

“Tôi muốn không thích người lớn tuổi nữa! Các người đều lừa gạt đứa nhỏ như tôi! Đều lớn rồi mà không biết giữ lời hứa!”

Cung Triệt có chút buồn cười, bé con này vì Trình Khâm mà thất tình, lại đến đây chửi mắng cho hắn nghe, khác nào là đang mắng thẳng vào mặt hắn đâu?

Hắn cười cười, đáp lại: “Tôi không giống như tên đó.”

“Ai thèm tin chú! Cái bản mặt của chú nhất định là rất hút gái! Mấy người như thế thì càng không đáng tin!”

Hoa Doanh càng vùng vẫy muốn thoát ra, thì người đàn ông đang ôm cô trong ngực lại càng không muốn thả cô đi.

Sao nhỉ? Hắn bỗng dưng có cái suy nghĩ, người ở cùng cô hôm nay nhất định phải là hắn, không thể là kẻ nào khác!

“Bé con, không thể tùy tiện làm tình với người lạ, nơi này đều không có kẻ nào tốt!”

Hoa Doanh cắn vào mu bàn tay của hắn: “Kể cả chú!”

“Nhưng ít nhất tôi đẹp trai hơn họ!”

“Mặt chú cũng dày quá rồi đó!”

“Phải rồi, mặt tuy dày một, nhưng ví tiền dày mười, bé có thích không?”

Rốt cuộc Hoa Doanh cũng không làm loạn nữa, nhưng gương mặt lại lộ ra vẻ mất mát.

“Chú đừng trêu tôi nữa… Hôm nay tôi buồn lắm, tôi không có sức để đùa cùng chú đâu…”

“Chỉ vì cái thằng đó mà tự tiện đi tìm người như thế này à? Tôi nói cho bé nghe, nếu tôi thả bé đi, bé nhất định sẽ được một đám đàn ông vây quanh, tuy nhiên, tôi cũng là đàn ông tôi tất nhiên hiểu rõ đàn ông, bé có chắc sẽ chịu được đau đớn không? Vì tình một đêm nên bọn chúng sẽ không kiên nhẫn dạo đầu, đau như cái cách đêm đầu tiên của bé.”

“Không những vậy, mười kẻ thì tám kẻ có bệnh tình dục, bé không sợ sao?”

Nghe đến đây, Hoa Doanh có chút mờ mịt rồi, ai bảo cô không sợ chứ? Nhưng tò mò thì vẫn là tò mò thôi, cô nhóc mím môi không đáp, lại nghe Cung Triệt nói tiếp.

“Chẳng bằng tôi đây tuyệt đối sạch sẽ, cùng lắm… Tôi chấp nhận làm thế thân cho Trình Khâm cũng được.”

Cuộc đời Cung Triệt mà nói, phụ nữ bên cạnh hắn không thiếu, nhưng để hắn phải chủ động chấp nhận làm thế thân cho gã đàn ông khác như thế này thì…

Chỉ có một mình Hoa Doanh mới có cái đặc quyền đó mà thôi.

“Thế nào? Bé có muốn đi cùng tôi không?”

Lúc này cũng đã tròn mười tiếng Trình Khâm đi tìm cô khắp nơi sau khi biết tin Hoa Doanh lại biến mất.

Hắn cũng đã nhắc nhở Vân Khê rồi, chuyện đêm qua chỉ là tai nạn mà thôi, chỉ cần hắn và Vân Khê không nói thì sự việc đó sẽ trôi vào dĩ vãng.

Làm người ai lại chẳng có lúc sai lầm, Trình Khâm nhất định sẽ không để sai lầm nó lại tiếp diễn lần hai!

Hơn nửa ngày trời mới tìm ra được vị trí của cô, Trình Khâm cũng không ngờ rằng Hoa Doanh lại đến quán Bar, nơi mà mười chín năm chưa một lần đặt chân đến.

Sau khi hắn tới nơi, liền túm lấy một tên nhân viên trong quán, đem ảnh thẻ của cô ra mà hung hăng tra hỏi.

“Mày có từng nhìn thấy cô gái này hay chưa?!”

Tên nhân viên đó chăm chú nhìn một lúc, liền “A” lên một tiếng.

“Cô bé ban nãy ngồi ở quầy Bar đây mà! Cô ấy à, nửa tiếng trước mới cùng ngài Cung rời khỏi quán chứ đâu!”

Mẹ kiếp! Hắn đến chậm rồi! Cái tên Cung Triệt chết tiệt đó!

Nhận xét về Hắn đến chậm rồi!