Chương 12: Vì chú già!

Hoa Doanh quay trở về căn cứ, dứt khoát thu dọn đồ đạc, cô chỉ lấy những thứ thiết yếu, còn những gì mà Trình Khâm đã từng tặng cô, Hoa Doanh đều để lại toàn bộ.

Thế nên trong vali nhỏ chỉ toàn là áo quần.

Điện thoại của cô cũng yên lặng đến lạ. À… Quên mất, là cô là vứt đi chiếc SIM cũ kia rồi.

Bỏ mặc những lời khuyên nhủ, níu kéo của mọi người trong băng đảng, thậm chí Hoa Doanh còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hồ Khải, khuôn mặt uất ức phẫn nộ, bộ dáng giống như đang thay cho lời nói: “Nếu anh không để em đi, em sẽ hận luôn cả anh!”

Đến mức đó, Hồ Khải mới chấp nhận buông tay cô, anh lẳng lặng thở dài nhìn vóc dáng nhỏ kéo vali rời khỏi khu căn cứ mà bé con đã gắn bó suốt mười năm qua.

Anh cũng không biết lão đại đã làm ra chuyện gì, nhưng để Hoa Doanh uất hận đến mức này thì có lẽ không còn là việc đơn giản nữa.

Sau khi rời khỏi Vân Cảng, Hoa Doanh đã ngồi tàu đi đến thành phố lân cận, mặc dù khá xa so với trường cô đang học nhưng chỉ cần không phải sống chung một thành phố với hắn nữa là được.

Trong lúc đợi nhà trường sắp xếp Ký Túc Xá, Hoa Doanh đành phải bấm bụng, nhịn xuống nỗi lo sợ mà thuê tạm một phòng khách sạn ở trong vài ngày.

Sau đó mới cùng Ngải Mễ đi đến một tiệm cắt tóc, Hoa Doanh nhìn mái tóc dài trong gương, nhớ lại bởi vì Trình Khâm thích phụ nữ tóc dài thế nên cô mới miễn cưỡng để.

Thật ra, cô cũng thích tóc dài, chỉ là chẳng hiểu vì sao lại không muốn để nữa.

Hoa Doanh nhìn thợ cắt tóc, cô bé khẽ mím cánh môi, chỉ đến trên bả vai của mình một chút, quyết định cắt đi đoạn tóc này, cũng coi như cắt đi đoạn tình cảm đơn phương suốt nhiều năm trời mà cô dành cho hắn.

Vì đến tối Ngải Mễ cần phải đi làm thêm, cho nên không thể cùng cô dạo phố, Hoa Doanh lại càng không chịu được không khí ngột ngạt ở phòng khách sạn.

Chỉ cần để tâm trí cô yên tĩnh một giây, cô lập tức liền nhớ đến hắn.

Thế nên, trong một phút bốc đồng, Hoa Doanh liền quyết định đi đến một nơi, một nơi mà mười chín năm trời cô chưa từng đặt chân tới.

Một quán Bar.

Chỉ là muốn nhấm nháp thử mùi vị nơi đây ra làm sao, có điều gì thú vị mà lại thu hút đông đảo giới trẻ như vậy.

Batender dường như cũng nhìn ra được Hoa Doanh là lần đầu tiên đến, lại còn không có một chút kinh nghiệm, thế nên mới yêu cầu cô uống một loại rượu nhẹ nhất.

Mới đầu Hoa Doanh chỉ là uống cho biết vị mà thôi, nhưng càng uống lại càng không ngừng được.

Hình ảnh trong căn phòng khách sạn sáng hôm nay cứ in vào tâm trí cô, Hoa Doanh thật sự không biết việc phát sinh quan hệ giữa nam và nữ có gì thú vị mà lại khiến người ta điên đảo, đến mức phản bội cô như vậy.

Hoa Doanh càng không biết, càng khiến sự tò mò trong lòng cô càng lớn dần, men rượu quẩn quanh tâm trí, ánh mắt của cô có chút nhạt nhòa, dường như là đã chuếnh choáng say.

Chắc có lẽ bởi vì say cho nên lá gan mới lớn hơn thường ngày, cô thực sự tò mò về chuyện “làm tình” đó ra làm sao.

Hoa Doanh cứ nằm dài trên quầy Bar, mặt úp dưới cánh tay, khiến cho nam thanh niên Bartender kia không biết cô có ổn không, anh ta liền khều nhẹ vào cánh tay của cô bé.

“Em gái, còn tỉnh táo không? Em đừng nên quá say ở nơi như thế này.”

Vừa dứt câu, Hoa Doanh liền ngẩng mặt lên nhìn anh, trong vô thức có đánh giá một chút: Tương đối dễ nhìn.

Lại không biết lấy ở đâu ra can đảm mà hỏi anh ta một câu.

“Này anh! Có muốn ngủ với tôi không?”

Chỉ một câu nói khiến Bartender đó sửng sốt, gò má anh ta đỏ lên, ngẩng người dậy: “Em gái, em say quá rồi!”

Cô mặc kệ anh ta có đang nói gì, hai mắt mơ màng không giữ vững tiêu cự: “Tôi hỏi anh! Có muốn ngủ với tôi hay không?”

Lúc đấy, vừa hay Kỷ Thiệu Hằng cùng Cung Triệt cũng có mặt tại quán Bar, Kỷ Thiệu Hằng phát hiện ra Hoa Doanh mà khều vai người còn lại.

“Kia chẳng phải cô bé lần trước sao? Sao hôm nay tóc lại ngắn củn như vậy rồi?”

Cung Triệt vừa nhìn thấy cũng không nói một lời, sải chân dài nhanh chóng bước đến, ban nãy ở quá xa cho nên mới không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

Đến gần thì mới biết… Hóa ra là cô nhóc này mặt dày mày dạn kéo áo đòi ngủ với người ta.

Coi bộ là say đến tâm trí hồ đồ cả rồi.

Hắn tiến tới nắm lấy bàn tay đã kéo áo sơ mi của nhân viên Bartender kia, hai hàng lông mi khẽ nhíu lại, trên môi cong lên một điệu cười.

“Bé con, bé đây là đang quấy rối tình dục nhân viên của tôi đấy à?”

Hoa Doanh mơ màng nhìn qua người bên cạnh, sau khi thấy được gương mặt quen thuộc của người đàn ông rồi thì liền cười toe.

“A chú Cung… Nơi này là của chú sao? Chú ơi… Tôi muốn mang anh ta đi, được không? Bao nhiêu tiền?”

Câu hỏi ngây ngô của cô bé đều khiến hai người đàn ông đang có mặt phải hoảng hốt.

Nhân viên Bartender kia thì bất lực đến không biết phải nói gì, chỉ đành xoa trán mà thở dài.

Nhóc con ơi, anh đây không phải trai thẳng…

Còn Cung Triệt thì khóe môi khẽ giật nhẹ, hắn hỏi cô: “Bé thích cậu ta à?”

“Không có… Chỉ là… Thấy anh ta đạt đủ tiêu chuẩn để…” Hoa Doanh hơi nấc nhẹ, bỗng dưng lại quên mất từ cần nói.

“Để cái gì?” Cung Triệt hơi nhíu mày.

“Để… Trở thành tình một đêm!”

Nghe thấy câu nói này, đại não của hắn cũng phải tạm thời ngừng hoạt động một giây, Cung Triệt khẽ liếm môi, hắn phất tay, ý bảo nhân viên Bartender kia rời đi.

Hoa Doanh thấy vậy liền nấc lên: “Kìa… Sao chú… Đuổi người ta đi!”

“Muốn tìm tình một đêm hửm?”

“Phải…”

“Tôi thì sao?” Cung Triệt khẽ mơn trớn nhẹ nhàng gò má của cô, lại chậm rãi lướt lên vành tai đỏ ửng.

Ai ngờ, bé con đưa mắt nhìn hắn một lượt, ngay sau đó liền phun ra một câu.

“Chú… Không đủ tiêu chuẩn!”

Chỉ một câu nói mà lập tức khiến cái tôi của hắn bị đạp một phát xuống tận mười tám tầng địa ngục… Ba mươi ba năm sống trên đời, đây chính là câu nói đủ sức gây tổn thương sĩ diện của Cung Triệt nhất rồi!

Nụ cười của hắn chợt méo xệch: “Thế tiêu chuẩn của bé là gì?”

“Đẹp trai…” Cô lại nấc nhẹ một tiếng, gò má hơi hồng hồng: “Vóc dáng chuẩn…”

“Tôi không đẹp trai à?”

“Có đẹp!” Rất đẹp nữa, không phải là vừa.

“Vậy thì vóc dáng không đẹp sao?”

Hoa Doanh khẽ liếc mắt nhìn, cô tạm gật đầu: “Cũng được…”

“Vậy bé nói tôi nghe! Vì sao lại không đủ tiêu chuẩn?!”

“Vì… Chú GIÀ!”

Nhận xét về Vì chú già!