Chương 1: Ly hôn đi

“Cô gái, cháu đã ma/ng th/ai rồi, nhưng mà…”

Vị bác sĩ trung niên sau khi nhìn vào kết quả khám tổng quát của Chúc Dung Ly, trong mắt ông cũng không khỏi sượt ngang một tia đau lòng, ông mới hỏi.

“Có phải dạo gần đây cháu thường xuyên đau đầu đúng không? Có đôi lúc lại cảm thấy trí nhớ suy giảm, khó tập trung?”

Chúc Dung Ly khẽ gật đầu, c/ơ th/ể cô vài tháng trở lại đây rất thường xuyên mệt mỏi, có đôi khi lại nôn khan nhưng cô chỉ nghĩ rằng đó là dấu hiệu ma/ng t/hai.

“Thân nhân của cháu đâu rồi?” Bác sĩ nhỏ giọng hỏi.

Ông vốn không định để bệnh nhân biết rõ về sự tình, thông thường thì với những tình cảnh này, ông sẽ nói với người nhà, để người nhà động viên người bệnh có lẽ sẽ khả quan hơn.

Nhưng cô gái nhỏ trước mắt này, lại đến đây chỉ có một mình, khiến ông đ/au lò/ng biết bao.

Chúc Dung Ly miễn cưỡng cười, cô tìm đại một cái lý do: “Chồng cháu hôm nay có việc nên không thể đưa cháu đi.”

“Cháu gái…” Bác sĩ có chút ậm ờ, ông đẩy tờ giấy khám tổng quát đến trước mặt, thậm chí còn dặn dò cô: “Cháu đừng quá tiêu cực, mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn được.”

“Cháu cứ về nhà, nói với chồng và gia đình, rồi cùng bọn họ quay trở lại bệnh viện, sớm nhất có thể nhé.”

Sau khi nhìn thấy tờ giấy khám tổng quát đó, ánh mắt của Chúc Dung Ly dường như dại đi, cô thẫn thờ cầm lấy nó ngây ngốc một lúc lâu. 

Nhưng rất nhanh đã quay trở về dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu.

Là điềm tĩnh đến mức như thể chưa từng thấy điều gì thoáng qua.

Cô mím môi, gấp đôi tờ giấy, nhét vào túi xách rồi cúi đầu chào bác sĩ, sau đó mới rời khỏi phòng bệnh.

Chúc Dung Ly rảo bước trên lối mòn dẫn đến ga tàu điện, dọc đường đi lại nhìn thấy một tiệm bánh kem, cô mới ghé vào mua một cái bánh cỡ nhỏ cùng vài cây nến rồi đem về nhà.

Sau khi mở cửa, căn hộ bên trong vẫn tối đen như thường lệ, lạnh lẽo và cô quạnh mà chẳng có lấy một tia ấm áp nào.

Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, hai bộ âu phục nam cô ủi thẳng thớm vẫn treo ở trên giá, chẳng có dấu vết được chạm vào.

Đàm Chính Uy suốt hai ngày qua, hắn cũng không về nhà.

Sau khi dọn dẹp một lúc, Chúc Dung Ly lấy bánh kem đặt lên bàn, cắm thêm vài cây nến nhỏ. Sau đó mới lấy điện thoại gọi đến cho những số máy quen thuộc.

Nhưng chẳng ai trong số họ là nghe máy.

Cô bó gối, co người ngồi một góc trên ghế.

Từng phút trôi qua đều gác đầu trên cánh tay, vô vọng nhìn màn hình cứ sáng đèn rồi trong vài phút lại tối đen đi.

Cuối cùng mới hạ quyết tâm, gọi đến cho Đàm Chính Uy, người chồng chung chăn gối suốt năm năm qua nhưng chẳng khác nào lạ lẫm.

Hắn nghe máy, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt đến cùng cực, còn nghe ra có mấy phần mất kiên nhẫn ở bên trong.

“Cô có thể đừng làm phiền nữa được không?! Tôi đã bảo là rất bận, cô nghe không hiểu à”

Kèm theo sau đó là một loạt những âm thanh náo nhiệt vang lên, một trong số đó còn có giọng nói quen thuộc từ em gái sinh đôi cất lên.

“Anh Chính Uy đang làm gì vậy? Mau lên, sắp thổi nến sinh nhật em rồi!”

Hắn đáp lại một tiếng “ừm”.

Hóa ra cái “bận” của hắn, là bận đón sinh nhật cùng với em gái cô. Nhưng hôm nay cũng là sinh nhật của cô mà?

Hắn đã quên rồi sao?

Không… Cô nghĩ hắn không phải quên đâu, mà là cố tình không muốn nhớ.

Chúc Dung Ly đã tưởng tượng ra rất nhiều lời để nói khi Đàm Chính Uy nhấc máy.

Tỉ dụ như, “chúng ta có con rồi, anh có thể vì đứa bé mà về nhà một lần được không?”

Hoặc là… Nói với hắn về bệnh trạng của cô hiện tại.

Nhưng đến khi nghe thấy những câu chữ ồn ào phát ra ở đầu dây bên kia, ánh mắt cô dần tối đi, Chúc Dung Ly siế/t ch/ặt lấy điện thoại.

Cắ/n răn/g giấu nhẹm đi tờ giấy khám th/ai cùng với bệnh án “u/n/g th/ư nã/o tiên lượng xấu” kế bên, miệng đắng mắt cay mà nghẹn ngào nói ra một câu.

“Chính Uy, chúng ta ly hôn đi, em chấp nhận buông tay anh rồi…”

 

Nhận xét về Ly hôn đi