Chương 2: Cô ta muốn ly hôn?

“Chính Uy, chúng ta ly hôn đi, em chấp nhận buông tay anh rồi…”

Ở bên phía này bởi vì tiếng ồn quá mức náo nhiệt khiến cho Đàm Chính Uy cũng chẳng thể nghe rõ những lời mà Chúc Dung Ly vừa mới nói. Hắn nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi lại lần nữa.

“Cô vừa nói cái gì?”

Nhưng lời còn chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã vang lên ba tiếng “tút” kéo dài. Đàm Chính Uy hạ điện thoại xuống, ánh mắt mang theo một tia ngờ vực nhìn vào màn hình cuộc gọi, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Chúc Tự Đan thì liền bấm nút tắt nguồn.

“Anh Chính Uy, ai gọi vậy ạ?”

Giọng cô ta nhỏ nhẹ như tiếng mèo kêu, dáng vẻ lả lướt thướt tha bước đến bên cạnh hắn, mười ngón tay e ấp ôm lấy cánh tay săn chắc của người đàn ông.

Đàm Chính Uy cũng không cự tuyệt sự động chạm đó, chỉ là tâm trí vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói của Chúc Dung Ly vừa rồi hắn vẫn chưa thể nghe rõ, nên thờ ơ đáp lại.

“Chị gái của em.”

“A…” Chúc Tự Đan thảng thốt một tiếng, nhìn thái độ lạnh nhạt của hắn ngay lúc này thật sự khiến cô ta không khỏi bất an.

“Anh rể và chị đang cãi nhau sao? Em quên mất… Hôm nay cũng là sinh nhật của chị, chẳng lẽ vì em…”

“Không phải.”

Đàm Chính Uy cắt ngang lời nói của Chúc Tự Đan, hắn đưa tay xoa nhẹ mái tóc đen dài, giọng nói cũng dịu dàng đi vài phần.

“Vào trong thôi.”

Chúc Tự Đan chậm rãi bước ở sau lưng hắn, đôi con ngươi tròn xoe ngân ngấn giọt lệ.

“Nhưng mà… Chị sẽ giận.”

“Không sao, ngày mai anh về mua bánh kem là được rồi, Dung Ly đã lấy đi của em nhiều thứ như vậy, em không việc gì phải cảm thấy có lỗi.”

Chúc Tự Đan nhỏ nhẹ “dạ” một tiếng, khóe môi trong bóng tối cũng chầm chậm cong lên một vòng cung nhạt. Giây kế đến liền nhớ ra điều gì đó mà vội vàng kéo lấy tay áo của Đàm Chính Uy.

“Anh rể, thuốc lần trước mà em đưa cho anh, anh đã đưa cho chị hai chưa? Chị ấy trước kia rất hay đau đầu, đó chỉ là thuốc bổ não mà thôi.”

Đàm Chính Uy lơ đãng gật đầu: “Anh đưa rồi.”

Biểu cảm của hắn ngay lúc này lại không có mấy phần vui vẻ, cô ta cũng chẳng hiểu vì lý do gì, nhưng ắt hẳn là do cuộc gọi kia khiến Chúc Tự Đan cũng có chút bất an trong lòng mà không khỏi chột dạ.

“Anh ơi, anh giận em hả? Hay là thôi… Anh về đón sinh nhật với chị đi…”

“Không có, anh làm sao có thể giận em được? Ngoan, đi vào trong, hôm nay là sinh nhật của em, đừng có suy nghĩ nhiều.”

“Thật không ạ?”

Đáp lại lời của cô ta là một cái gật đầu dịu dàng từ Đàm Chính Uy.

Hai mắt của Chúc Tự Đan liền sáng rực, cô ta cười đến vui vẻ ôm chặt lấy cánh tay của người đàn ông: “Thích anh rể nhất!”

Khi tiệc tàn cũng đã đến tận nửa đêm, bởi vì là tiệc vui của Chúc Tự Đan thế nên Đàm Chính Uy đã uống rất nhiều.

Hắn say mức tâm trí hồ đồ, thậm chí còn chẳng biết bản thân đã về tới căn hộ bằng cách nào.

Sau khi ngủ qua một đêm, đầu óc mới có thể thanh tỉnh được phần nào.

Đàm Chính Uy vẫn như thường lệ, lấy tây trang đã được Chúc Dung Ly ủi thẳng thớm mặc vào.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, bước ra phòng khách thì mới nhìn thấy trên bàn có một chiếc bánh kem nhỏ nhưng vì để qua một đêm nên đã ngả màu.

Lúc này Đàm Chính Uy mới sực nhớ tới hôm qua cũng là sinh nhật của Chúc Dung Ly.

Hắn khẽ nhíu mày, phiền phức chậc lưỡi một tiếng, với tay cầm ổ bánh kem vứt vào thùng rác, sau đó mới rời khỏi căn hộ.

“Tổng giám đốc!” Phòng kế hoạch sau khi thấy Đàm Chính Uy bước vào thì không khỏi ngỡ ngàng.

Quanh năm suốt tháng bọn họ chỉ có làm việc với thư ký của hắn, đến việc gặp mặt Đàm Chính Uy còn khó chứ huống hồ gì là hắn tự mình tìm đến đây.

Thậm chí trên tay hắn còn cầm theo một hộp bánh nhỏ, Đàm Chính Uy đảo mắt nhìn đến vị trí quen thuộc.

“Chúc Dung Ly đâu?”

“Dạ, cô Chúc đã từ chức vào sáng hôm nay rồi ạ.”

“Từ chức?” Đàm Chính Uy nhíu chặt mi tâm.

“Dạ đúng ạ, buổi sáng cô ấy đến văn phòng gửi đơn, sau đó đã rời đi rồi.”

“Cái gì mà từ chức?!” Hắn không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy, bọn họ nói Chúc Dung Ly dám từ chức? “Tôi còn chưa phê duyệt đã tự ý nghỉ làm? Cô ta không cần lương nữa hay sao?!”

“Dạ, cô ấy bảo không cần nữa ạ, cô ấy còn bảo, ‘một đồng cũng không cần phải thanh toán nữa đâu’ ạ.”

Cái m/ẹ gì thế?!

Chỉ vì hắn không về đón sinh nhật với cô một năm thôi, mà Chúc Dung Ly lại giận lẫy với hắn như vậy?

Sắc mặt của người đàn ông thoáng chốc đã tối lại, hắn ngh/iến răng ném hộp bánh vào thùng rác kế bên, mặc kệ lý do cô nghỉ việc mà quay gót rời khỏi phòng kế hoạch.

Trong mắt Đàm Chính Uy, hành động đó của Chúc Dung Ly chẳng khác nào một đứa trẻ đang giận dỗi mà bốc đồng muốn ngỗ nghịch với hắn.

Đàm Chính Uy cũng thừa hiểu tính cách của cô rồi, chỉ cần hắn ngọt ngào dỗ dành vài câu, cô gái nhỏ đó liền sẽ mềm mại mà nở nụ cười với hắn.

Đàm Chính Uy thật sự đã nghĩ như vậy, cho đến khi tan làm về tới căn hộ, thì mới phát hiện những vật dụng cá nhân của Chúc Dung Ly đã không còn thấy đâu nữa.

Hắn vẫn cho rằng cô đang hờn dỗi cho nên đã dọn đồ bỏ về biệt thự chính, Đàm Chính Uy đinh ninh một điều như thế mà lái xe đến tìm. Nhưng không ngờ thứ mà hắn nhận lại được chỉ là lo lắng đến bất an của v/ú nuôi.

“Thiếu gia… Thiếu phu nhân đã đệ đơn ly hôn lên tòa rồi! Tôi không khuyên nhủ được con bé… Con bé quyết tâm muốn ly hôn… Chuyện này mà đến tai Đàm nhị gia, ngài ấy sẽ giế/t cậu mất!...”

“Ly hôn?!” Đàm Chính Uy khẽ nhướng mày, cười mỉa mai một tiếng.

“Cô ta muốn ly hôn?! Đơn ly hôn tôi còn chưa ký thì một đồng Chúc Dung Ly cũng đừng mơ lấy đi được!”

“Thiếu gia!" Tiếng thở dài thườn thượt vang lên cùng với giọng nói nghẹn ngào của v/ú nuôi như một tiếng sét đánh ngang tai hắn.

"A Ly không hề lấy một xu nào của cậu mà chấp nhận ra đi tay trắng!”

Nhận xét về Cô ta muốn ly hôn?