Chương 13: Một giấc ngủ vĩnh hằng.

“Nếu có điều gì con bé muốn thực hiện, hãy giúp con bé đi.”

“Tôi không thể cứu được nữa rồi.”

Cố Niên nói xong thì vì công việc trực ca đêm mà rời đi trước, bệnh viện cũng đã đến giờ giới nghiêm. Những y tá và bác sĩ phụ kia cũng tạm biệt Chúc Dung Ly rồi rời khỏi phòng.

Thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại một mình cô và hắn, Đàm Kiến Văn bởi vì vẫn chưa tiếp nhận được thông tin đó, hắn không biết cảm xúc hiện tại là như thế nào.

Trước kia khi cô nằm im như một bức tượng trên giường bệnh, dù Đàm Kiến Văn biết rằng sớm muộn thì Chúc Dung Ly cũng sẽ chết đi.

Nhưng khi hắn biết chỉ tối đa một tuần nữa, hoặc có thể là trong ngày mai thôi, khiến thâm tâm của Đàm Kiến Văn không khỏi chua xót.

Hắn cứ đứng đó như một pho tượng nhìn đến Chúc Dung Ly, đứa bé mà suốt những năm tháng trưởng thành, mỗi ngày đều chạy sang nhà hắn, nhìn thấy hắn liền sáng mắt mà gọi hai tiếng.

“Nhị gia!”

Vậy mà chỉ vài ngày nữa thôi, cô sẽ biến mất mãi mãi.

Đàm Kiến Văn không biết phải làm thế nào, hắn đối xử và yêu thương cô như thể con cháu ruột của mình, thậm chí so với Đàm Chính Uy còn có phần nhiều hơn.

Thế nên ngay lúc này hắn mới lúng túng, trong lòng rối tung như tơ vò. Giá mà hắn có thể chia sẻ cho cô một nửa sinh mạng của mình thì hay biết mấy.

Chúc Dung Ly vì thấy hắn vẫn trơ mắt thất thần như thế, cô mới nghiêng đầu khó hiểu nhìn đến, giây kế tiếp liền cười cười mà gọi một tiếng.

“Chồng ơi…”

Đàm Kiến Văn vì tiếng gọi đó mà sực tỉnh, hắn nghiến chặt cơ hàm, nén xuống cảm xúc bi thương này dịu dàng “ừm” một tiếng, không thắc mắc đến cái danh xưng đó nữa mà chậm rãi đi tới.

Từ giây phút này cho đến khi Chúc Dung Ly cạn kiệt sinh lực, hắn gác lại công việc ở bên cạnh cô, cũng sẽ không ý kiến hay khó chịu với một hành động nào từ cô.

Đàm Kiến Văn ngồi xuống ghế bên cạnh giường: “Ta đây, làm sao vậy?”

Chúc Dung Ly khẽ mím môi, cô ủ rũ cúi đầu: “Muốn nắm tay… Buồn ngủ…”

Đàm Kiến Văn đành phải chủ động nắm lấy tay cô, xoa nó giữa hai lòng bàn tay ấm nóng của mình, trầm giọng thương yêu: “Nằm xuống ngủ đi, ta ở đây trông chừng cho con.”

Thế nhưng cô gái nhỏ trên giường lại khe khẽ nhích người vào trong, cố ý chừa lại một khoảng trống bên ngoài, bàn tay gầy yếu vỗ nhẹ lên vị trí đó: “Nằm ở đây với em.”

Đàm Kiến Văn hơi khựng người lại, nhưng rốt cuộc hắn vẫn thoải mái làm theo lời của Chúc Dung Ly, nhẹ tay kéo cô nằm xuống: “Được rồi, con nằm xuống đi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn chơi với mọi người.”

Chúc Dung Ly lập tức vì câu nói đó mà vui mừng đến hớn hở, cô ngoan ngoãn nằm xuống, nép vào trong lồng ngực của người đàn ông mà yên lặng ngủ say.

Cô vẫn có thể ngủ được, thế nhưng Đàm Kiến Văn thì không, trong đầu hắn miên man suy nghĩ. Khi chạm đến gò má yếu ớt kia, hắn thực sự đau lòng vô cùng, cũng vì biết cô không còn sống được lâu nữa.

Thế nên Đàm Kiến Văn cũng chẳng thể nào ngủ được, hắn cứ nằm bên cạnh, gối đầu lên cánh tay mà trầm mặc nhìn cô.

Những tiếng thở dài não nề cứ thế lẳng lặng vang lên trong đêm tối.

Ngày hôm sau, Dịch Yến La và Dịch Chiêu đến thăm thì bất ngờ khi thấy Chúc Dung Ly khỏe mạnh như vậy. Nhưng sau khi biết được sự thật, em gái nhỏ của Dịch Chiêu đã khóc đến đuôi mắt đỏ hoe, đáng thương vô cùng.

Trí nhớ của Chúc Dung Ly vẫn cứ mông lung vô định, tình trạng thể chất của cô vẫn trước sau như một, yếu đến mức độ chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan ra.

Đàm Kiến Văn bởi vì khoảng thời gian cuối cùng này mà thường xuyên ở bên cạnh cô. Dù cho Chúc Dung Ly có gọi hắn là “chồng”, có muốn được nắm tay, muốn ôm lấy hắn thì Đàm Kiến Văn vẫn chấp nhận để yên cho cô làm.

Trông bọn họ thực sự giống như một đôi tình nhân, chỉ có điều, không có một kết cục tốt đẹp.

Đến ngày thứ ba, bốn giờ sáng Chúc Dung Ly bỗng dưng ho đến mặt mũi tái nhợt, máu đỏ sẫm nhổ ướt cả mớ khăn giấy mà Đàm Kiến Văn lau miệng cho cô.

Hắn vỗ nhẹ tấm lưng của cô gái, nhỏ giọng dỗ dành: “Không đau… Sẽ không đau…”

Chúc Dung Ly ngẩng đầu cười cười với hắn: “Không đau thật.”

Sau đó, cô lại tựa lưng lên thành giường, ánh mắt hướng về phía xa ở bên ngoài cửa sổ, im lặng một lúc lâu bỗng dưng lại cất lên tiếng nói.

“Chồng ơi…”

“Ừm, ta đây.”

“Em muốn ra ngoài… Em muốn ngắm bình minh trên biển.”

Đàm Kiến Văn yên lặng như tờ mà nhìn cô, hắn vốn định nói với Chúc Dung Ly rằng “thể chất của con hiện tại không được”. Nhưng khi đếm lại hôm nay đã là ngày thứ ba sau hiện tượng “hồi quang phản chiếu” bắt đầu.

Hắn đành phải… Cắn răng mà chấp nhận.

“Con muốn đi bây giờ hửm?”

“Vâng, chồng đưa em đi được không?”

Đàm Kiến Văn xoa nhẹ gương mặt của cô, hắn đâu có khả năng để mà từ chối nữa: “Ừm, bây giờ chúng ta đi.”

Nói dứt lời, người đàn ông liền nhắn tin với Cố Niên một tiếng, rồi đỡ cô đứng dậy: “Chậm thôi, ngoan, mặc áo khoác vào và choàng khăn kỹ càng một chút rồi ta đưa con đi.”

Chúc Dung Ly ngoan ngoãn để cho Đàm Kiến Văn sửa soạn cho mình. Sau đó hắn dìu cô bước xuống, cầm theo cả dịch truyền của cô mà đưa Chúc Dung Ly ra ngoài xe.

Đàm Kiến Văn cẩn thận thắt dây an toàn, sau đó mới yên lặng lái xe đưa cô đến bãi biển, mất cũng chỉ năm phút mà thôi.

Tiết trời đã vào xuân thế nên cũng dễ chịu hơn mùa đông vài tháng trước rất nhiều, Đàm Kiến Văn dìu Chúc Dung Ly xuống xe, cô nói muốn đi dạo trên bãi cát.

Hắn cũng đồng ý, cùng cô tản bộ khắp nơi, bởi vì tình trạng sức khỏe cho nên bước chân của Chúc Dung Ly rất yếu, Đàm Kiến Văn cũng thả chậm bước đi, từ tốn dìu tay cô ở bên cạnh.

Mới đầu cô gái nhỏ còn háo hức nói rất nhiều, hết chuyện này đến chuyện khác, mặc dù hô hấp của cô không cho phép điều đó.

Cuối cùng là vì cao hứng quá mức thành ra ho khan một đợt, may mắn là hắn có chuẩn bị sẵn khăn giấy trong túi: “Từ từ thôi, đừng vội.”

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, "dạ" một tiếng.

Chúc Dung Ly mệt mỏi mà nói chậm dần, hơi thở cũng nặng nề, bước chân vì thế mà trì trệ đi. Thế nhưng người đàn ông ở bên cạnh không một chút nào là mất kiên nhẫn, thậm chí còn kìm nén bản thân để phối hợp cùng với cô.

Thời gian trôi qua dần, cơ thể mệt mỏi không còn đi nổi được nữa, Chúc Dung Ly đành gượng cười mà nói: “Chúng ta ngồi ở bãi đá chỗ kia được không?”

“Được.”

“Chồng mang em lại đó đi, em đi không nổi…”

Hai mắt của Đàm Kiến Văn phút chốc đã tối tăm, hắn cắn răng siết chặt bàn tay: “Được…”

Cô gái nhỏ tựa đầu lên vai của hắn, nhìn một màu ửng hồng ở đường chân trời thế kia, có lẽ là bình minh đang lên rồi.

Chúc Dung Ly im lặng không nói, đối với mỗi câu hỏi han của Đàm Kiến Văn, cô chỉ gật và lắc để đáp lại.

Cô cũng biết, mình đã đến giới hạn rồi.

Thế nên khi vẫn còn giữ được những hơi thở cuối, Chúc Dung Ly mới thành thật mà nói với hắn.

Lần đầu tiên trong suốt những ngày trí nhớ cô đảo lộn, thì lần này… Chúc Dung Ly lại gọi đúng tên của Đàm Kiến Văn, chỉ hai chữ.

“Nhị gia…”

Khiến hắn không khỏi sửng sốt, cúi đầu nhìn cô: “Con nhớ ra ta rồi?”

Chúc Dung Ly khẽ cười: “Thật ra... Con chưa từng quên Nhị gia, chỉ là… Con có một sự thật muốn nói với người.”

Đàm Kiến Văn hơi nhíu mày, hắn khẽ cười thành tiếng, cô nhóc này diễn xuất cũng hay thật đấy, vậy mà suốt ba ngày qua hắn thật sự không thể nhìn ra.

“Được, ta nghe đây.”

“Con… Con thích người lắm…” Hô hấp nặng nề khiến cô càng thêm khó thở, Chúc Dung Ly phải hít sâu vào để lấy được hơi: “Là tình cảm nam nữ ấy…”

Đàm Kiến Văn không nói gì mà chỉ “ừm” một tiếng, lặng thinh để yên cho cô nắm lấy tay mình.

Chúc Dung Ly khe khẽ cười vài tiếng: “Cuối cùng… Con cũng nói ra được rồi…” Sau đó lại nghẹn ngào: “Nhị gia… Nếu… Nếu mà có kiếp sau ấy… Con muốn gả cho Nhị gia cơ… Không… Khụ khụ…”

“Bình tĩnh nào.” Đàm Kiến Văn vỗ nhẹ tấm lưng cô, lấy khăn giấy lau đi ngụm máu mà Chúc Dung Ly vừa phun ra: “Đừng vội, ta vẫn đang nghe.”

“Không… Không muốn cưới… Đàm Chính Uy đâu… Nhị gia… Khụ… Được không?”

Đàm Kiến Văn cũng không biết hiện tại nét mặt của mình đang như thế nào, hắn vô thức siết chặt lấy bàn tay của cô gái nhỏ, âm giọng khẽ rung lên: “Được.”

Chúc Dung Ly cười đến rạng rỡ, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng mà hắn có thể nhìn thấy cô cười thật rồi.

Sinh mạng nhỏ cố gắng nói thêm vài chữ: “Tuyệt… Quá…” Lại cố gắng, hít vào thêm một ngụm oxi: “Nhị… gia… Con… Buồn ngủ quá… Con… Ngủ một chút… nhé?”

Đàm Kiến Văn cắn chặt vào cánh môi mình, không biết từ khi nào, giọng nói của hắn cũng phá lệ nghẹn ngào.

“Được… Con ngủ đi, một lát ta sẽ đưa con về.”

Sau câu nói đó, Chúc Dung Ly hoàn toàn tựa hẳn vào người hẳn, hai mắt cô mệt mỏi nhắm lại, đôi lông mày xinh đẹp cũng giãn ra.

Nếu không phải vì Đàm Kiến Văn không còn cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Chúc Dung Ly phả lại trên ngón tay mình thì hắn vẫn nghĩ rằng… Cô chỉ đang ngủ mà thôi.

Một giấc ngủ vĩnh hằng.

Trả lại cho cô gái nhỏ dáng vẻ yêu kiều mà tĩnh lặng như thiên sứ…

Mà thiên sứ, thì phải trở về với bầu trời.

Bả vai to rộng của người đàn ông khẽ run lên, hắn ôm lấy cơ thể mỏng manh của cô, cúi đầu hôn lên vầng trán nhỏ, giọt lệ ấm nóng cũng vô tình rơi trên đôi mắt cô.

“Ngủ ngon, cô gái nhỏ của ta.”

Đám tang của Chúc Dung Ly được Đàm Kiến Văn tổ chức rất lớn.

Nhưng hắn không để cho người nhà họ Chúc đến dự, tro cốt của cô cũng không đến lượt bọn họ cất giữ.

Đám tang của Chúc Dung Ly sau một tuần cũng lọt được đến tai của Đàm Chính Uy. Hắn cũng vì thế mà phát điên, khóc loạn lên rồi tự sát ở trong phòng giam.

Khi quản ngục phát hiện thi thể của hắn, người ta chỉ thấy được một con dao nằm kế bên cạnh, trên tay, trên đùi của hắn đều rạch rõ ba chữ.

Chúc Dung Ly.

Hắn muốn đi tìm cô, dù có ở địa ngục cũng sẽ xuống bù đắp cho cô.

Nhận xét về Một giấc ngủ vĩnh hằng.