“Chồng ơi…”
Đàm Kiến Văn lắc đầu hai cái, vì sợ rằng dạo gần đây công việc bù đầu mà nghe nhầm, hắn mới thận trọng hỏi lại.
“Con vừa gọi ta là gì?”
Chúc Dung Ly cong môi mỉm cười, lộ ra hàm răng sáng như ánh ban mai, cô vẫn đinh ninh một tiếng: “Chồng…”
“...”
…
“Thế nào rồi? Có phải là con bé đang bị nhầm lẫn giữa tôi và thằng nhóc Đàm Chính Uy kia không?”
Đàm Kiến Văn ngờ vực nghiêng đầu hỏi viên bác sĩ trước mặt, vốn dĩ hắn muốn để Cố Niên chẩn đoán sẽ chính xác hơn. Nhưng hiện tại anh ta lại đang tiến hành một ca đại phẫu nên tạm thời không thể đến đây.
Viên bác sĩ kia sau khi kiểm tra đầy đủ, mới tháo ống nghe xuống, nghiêng đầu nói với Đàm Kiến Văn.
“Tôi kiểm tra thì không thấy điều gì bất thường cả, sức khỏe cũng tốt lên không tưởng, nhưng có lẽ là trí nhớ trục trặc ở đâu đó, ừm...”
Viên bác sĩ kia dường như muốn nói điều gì đó, nhưng đến khi sắp nói ra, anh ta lại nhìn tới cô gái nhỏ với ánh mắt hồn nhiên đang ngồi trên giường, lại nhìn đến gương mặt lo âu của người đàn ông, mà đành mím môi quyết định nuốt ngược lời định nói vào trong.
“Tạm thời trong lúc này, trí nhớ của Cô Chúc sẽ có vài phần không được ổn định, nếu có điều gì kỳ lạ xảy ra, Tư Lệnh hãy nhanh chóng gọi bác sĩ đến nhé.”
Đàm Kiến Văn khẽ gật đầu một cái: “Được.”
Sau khi viên bác sĩ kia rời đi, Đàm Kiến Văn có chút ngờ ngợ, hắn vẫn đứng yên như một pho tượng mà nhìn Chúc Dung Ly.
Còn cô gái nhỏ kia lại híp mắt cười, gọi thêm một tiếng nữa.
“Chồng ơi!”
“...” Khiến hắn dường như cạn lời, Đàm Kiến Văn thầm thở dài bước lại gần cô: “Một lần nữa, con gọi ta là gì?”
Chúc Dung Ly nghiêng đầu nhìn hắn: “Chồng.”
Đàm Kiến Văn không khỏi nhíu mày, gặng hỏi thêm một câu nữa: “Vậy ta là ai?”
Cô gái nhỏ mỉm cười: “Chồng…”
Người đàn ông khẽ lắc đầu: “Ý ta là, tên của ta?”
“Chồng…”
Đàm Kiến Văn lúc này thật sự không biết phải làm thế nào, nhìn đôi mắt ngây ngô chất chứa đầy rẫy sự mệt mỏi kia khiến hắn không khỏi xót xa.
Chúc Dung Ly như thế này, có lẽ là đã nhầm lẫn hắn thành Đàm Chính Uy mất rồi.
Đàm Kiến Văn mới không hỏi đến nữa, dù sao thì chỉ cần cô vẫn ổn là được, hắn lại đổi thành một câu hỏi khác.
“Bây giờ con cảm thấy thế nào rồi? Thân thể có chỗ nào không ổn hay không?”
Chúc Dung Ly khẽ co bóp cơ bàn tay, chầm chậm đáp lời, giọng nói của cô vẫn còn rất khàn, vả lại giống như rất nặng nề: “Có một chút mệt…”
“Được rồi, con nằm xuống đi, đừng cử động nhiều, con đã hôn mê suốt một tháng rồi.”
Chúc Dung Ly nương theo bàn tay của người đàn ông mà nằm xuống gối, hai mắt của cô vẫn mở lớn tròn xoe nhìn đến hắn, quầng thâm dù rất nặng, cũng không giấu đi được vẻ tiều tụy nhưng đôi con ngươi đen láy kia khi nhìn đến Đàm Kiến Văn lại lấp lánh sáng rực như sao trời.
Sau khi dìu được Chúc Dung Ly nằm xuống, người đàn ông mới đưa tay sờ lên trán, kiểm tra thân nhiệt cho cô.
Bỗng dưng cô lại ho đến phun ra một ngụm máu tươi, khiến Đàm Kiến Văn không khỏi hoảng sợ.
Hắn vừa rút khăn giấy lau đi vệt máu, vừa sốt ruột lẫn bất an mà vỗ nhẹ tấm lưng gầy mỏng: “Sao lại ho đến mức thế này…”
Ho thêm vài tiếng, Chúc Dung Ly mới đỡ hơn một chút, chỉ là gương mặt lại mệt đến lả đi.
“Con đợi ta một chút.” Đàm Kiến Văn xoa nhẹ mái tóc của cô gái nhỏ.
Sau khi đắp chăn cho cô, người đàn ông định sẽ rời đi tìm bác sĩ, nhưng chưa nhấc được nửa bước chân thì bàn tay gầy gò trắng bệch của Chúc Dung Ly lại níu lấy vạt áo của hắn.
Dáng vẻ hụt hẫng phút chốc dâng trào trong ánh mắt cô, như một con mèo yếu ớt tội nghiệp bị bỏ rơi, khuôn miệng nhỏ tái nhợt hơi mếu máo: “Đừng đi mà…”
“Ta đi tìm bác sĩ cho con, ngoan.”
Thế nhưng Chúc Dung Ly vẫn không buông tay, cô mếu máo siết chặt lấy vạt áo của hắn. Khiến cho Đàm Kiến Văn cũng không nỡ làm trái ý, đành phải gác lại dự định mà ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Niên, yêu cầu anh ta cử một bác sĩ dày kinh nghiệm một chút đến đây.
Cố Niên bảo anh ta sắp giải phẫu xong rồi, đợi anh ta khoảng mười lăm phút.
Trong thời gian đó, Chúc Dung Ly không đòi nắm áo hắn nữa mà chuyển qua nắm chặt lấy tay của Đàm Kiến Văn.
Hắn cũng để yên cho cô nắm, ngồi ở bên cạnh mà dùng một tay vắt khăn ấm lau mặt cho Chúc Dung Ly.
Đúng mười lăm phút sau, Cố Niên cùng vài viên bác sĩ và y tá đã mở cửa phòng bệnh của Chúc Dung Ly.
Cô gái nhỏ thấy nhiều người như vậy liền hoảng sợ, Đàm Kiến Văn phải trấn an nhiều lắm mới khiến Chúc Dung Ly chịu buông tay, nằm im cho bác sĩ kiểm tra bệnh trạng.
Còn hắn thì đứng ở một góc quan sát, cô gái nhỏ đáng yêu kia chỉ thoáng chốc đã thân thiết được với mọi người, thậm chí còn cong mắt cười khanh khách với các y tá xung quanh.
Nhìn cô khỏe mạnh như vậy, tâm tình của Đàm Kiến Văn quả thực tốt lên không ít.
Chắc là sẽ không có chuyện gì đâu.
Cho đến khi Cố Niên đứng dậy, từ ghế đẩu trầm mặc bước lại gần Đàm Kiến Văn, vẻ mặt của anh ta… Chính xác là phiền muộn giăng kín.
Khiến Đàm Kiến Văn không khỏi cảm thấy bất an, hắn mới gặng hỏi.
“Làm sao vậy?”
Cố Niên thở dài, khẽ chậc lưỡi một tiếng.
“Cậu… Đã nghe đến hiện tượng “hồi quang phản chiếu” bao giờ chưa?”
Đàm Kiến Văn không khỏi nhíu mày: "Đó là cái gì?"
“Hồi quang phản chiếu là một thuật ngữ y học, ẩn dụ cho một người bệnh đã suy yếu được chẩn đoán là không thể qua khỏi nhưng lại đột nhiên trở nên minh mẫn, khỏe mạnh trước khi qua đời.”
Cố Niên lại thở dài thêm một lần nữa, thật đau lòng khi phải nói ra điều này.
“Nội tạng bên trong bị ung thư di căn tàn phá nặng nề lắm rồi, thế nên có thể là ngày mai, hoặc là ngày kia, tối đa chỉ một tuần nữa mà thôi…”
Đàm Kiến Văn dường như chết lặng mà không nói được lời nào, hắn đứng yên như pho tượng, để cho Cố Niên vỗ vỗ cầu vai của mình.
“Nếu có điều gì con bé muốn thực hiện, hãy giúp con bé đi.”
“Tôi không thể cứu được nữa rồi.”