Chương 4: Nếu cô dám chọc giận tôi, thì ngay cả Kỳ Vũ cũng không cứu được cô đâu!

“Không muốn…” Nhưng những gì mà cô muốn nói ra đều bị Trình Dực ngắt ngang, khóa lời nói của cô lại bằng tính cách ngang tàng của hắn.

“Cô không muốn không có nghĩa là tôi sẽ chiều theo ý cô, bây giờ cô chỉ có một lựa chọn, đi theo tôi hoặc…” Trình Dực cố tình ghé sát đến lỗ tai của cô, từng câu từng chữ tiếp theo đều giống như muốn khắc sâu vào tâm trí của Châu Hải Nhan: “Hoặc trước kia tôi đã từng giúp đỡ cô như thế nào, thì bây giờ tôi sẽ khiến cô phải chật vật gấp mười lần như vậy.”

Châu Hải Nhan làm sao mà không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn cơ chứ? Trình Dực đã từng nâng đỡ cô như thế nào, trở thành một điểm tựa vững chắc cho cô ra sao, thì bây giờ hắn hoàn toàn có đủ khả năng để khiến cô phải trở về cuộc sống chật vật của ngày đó.

Người đàn ông trước mặt chốt hạ câu nói chắc nịch như đinh đóng cột, dù có bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa, hắn vẫn ngang tàng và bá đạo như vậy, thứ mà hắn đã muốn, thì nhất định hắn phải có cho bằng được.

Còn nếu mà không có được, thì phá cho hỏng.

Hơn nữa, trong cuộc đời của Trình Dực, chưa từng có một ai dám để hắn phải chờ đợi lâu đến như vậy, cũng như việc Châu Hải Nhan chính là người đầu tiên dám chạy trốn khỏi lòng bàn tay của hắn, khiến cho hắn phải chật vật tìm kiếm suốt cả một khoảng thời gian dài.

Vậy mà lúc gặp lại cô, cô lại ở trong hoàn cảnh khốn cùng đến mức phải bước chân vào cái nghề hèn hạ ti tiện này.

Nhưng Châu Hải Nhan lại chẳng quan tâm đến điều đó, bởi vì vốn dĩ cô cũng chẳng phải là gái bán hoa, dù có bị Trình Dực khinh thường như thế nào, cô cũng chẳng buồn quan tâm đến

Chỉ cần hắn chịu buông tha cho cô, Châu Hải Nhan chẳng mong cầu gì hơn.

Thế nhưng Châu Hải Nhan lại quên mất một điều, cô đáng lẽ ra phải triệt để trốn khỏi tai mắt của Trình Dực, ngàn vạn lần không được để hắn tìm thấy.

Nếu không kết cục thê thảm thế nào, có lẽ Châu Hải Nhan cũng sớm biết rõ rồi.

Mặc dù cồn rượu nóng cháy như thiêu đốt cả nội tạng, cũng vì nó mà khiến cho đầu óc của cô không ngừng đảo lộn, nhưng Châu Hải Nhan vẫn cố giữ tỉnh táo chống đỡ bàn tay của Trình Dực.

“Trình thiếu, số tiền đó của anh… tôi cũng trả đủ rồi…”

“Vài đồng bạc lẻ của cô là cho rằng đã trả đủ cho tôi? Châu Hải Nhan, tôi mặc kệ ba năm qua cô ăn nằm với tên khốn nào mới gom đủ số tiền đó.” Trình Dực bóp mạnh cơ hàm của cô, lực đạo giáng xuống không hề ít, lớn đến mức khiến Châu Hải Nhan đau đến nhăn mặt, hắn gầm gừ như một con thú: “Bây giờ cô phải trở về bên cạnh tôi, chạy trốn như thế là đủ rồi!”

Nhưng cô không muốn… cô sợ hãi con người của Trình Dực, năm đó như vậy là quá đủ rồi, Châu Hải Nhan không phải là con búp bê của hắn.

Cô cũng muốn sống một cuộc sống của riêng mình.

Đang giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, thì Kỳ Vũ bất ngờ lại lên tiếng, thế nhưng lời nói của anh lại là giúp đỡ cho Châu Hải Nhan.

“Trình Dực, Hải Nhan còn nợ cậu bao nhiêu tiền? Tôi giúp em ấy trả.”

Ánh mắt của Trình Dực vì câu nói đó mà trở nên âm u, mặc dù gương mặt của hắn vẫn điềm tĩnh đến lạ, nhưng Châu Hải Nhan lại cảm nhận được một luồng sát khí nguy hiểm đang tỏa ra từ trên đỉnh đầu của mình.

Trình Dực chẳng nói một lời nào, cơn thịnh nộ của hắn rất nhanh liền chuyển hóa thành bạo lực, hắn siết chặt cổ tay của Châu Hải Nhan, mỗi lúc một mạnh hơn như thể muốn đem xương cốt của cô bóp vỡ, khiến cho Châu Hải Nhan đau đến ứa nước mắt.

“Đau…”

“Tôi xem ra là đánh giá thấp năng lực của cô rồi, gã đàn ông đã giúp cô trả số tiền đó không phải ai khác mà lại là Kỳ Vũ.”

“Câu dẫn đàn ông tốt như vậy, còn giả vờ thanh cao làm cái gì?” Bạc môi lạnh lẽo khẽ cong nhẹ thành vòng cung, vẽ ra nụ cười vạn phần cay nghiệt, hắn nói tiếp: “Bước vào cái nghề này mà còn kén chọn? Cô bán thân cho Kỳ Vũ mới được số tiền đó, nhưng với tôi thì lại không?”

“Muốn bao nhiêu? Ra giá, tôi trả!”

Châu Hải Nhan dường như chết lặng, hắn thực sự xem cô giống như những “bóng hồng” kia mà đối đãi.

Không, cô không có!

“Trình thiếu! Tôi không phải gái bán hoa… anh buông tôi ra…”

“Trình Dực, đủ rồi, tôi đã bảo Hải Nhan không làm công việc đó, cô bé bây giờ là nhân viên của tôi, tôi không thể giao Hải Nhan cho cậu nếu con bé không muốn!” Kỳ Vũ nhanh chóng bước đến tóm lấy bả vai của Trình Dực. Nhưng thứ mà anh nhận lại là nửa con mắt ngập đầy sát khí đang liếc về phía mình.

“Kỳ Vũ, cậu bây giờ là muốn gây chuyện với tôi?”

Đối với lời đe dọa đó, Kỳ Vũ cũng chẳng có chút nào gọi là e ngại, khuôn miệng tinh xảo vẫn luôn giữ nguyên nụ cười vốn có, khẽ nhún vai đáp lại câu nói của Trình Dực.

“Tùy cậu nghĩ, tôi không có ý muốn tranh giành gì với cậu đâu.”

“Chỉ là cô bé này bây giờ đang dưới quyền của tôi và cũng chẳng có người chủ nào lại nhắm mắt làm ngơ khi nhân viên của mình bị bắt nạt bao giờ?”

Kỳ Vũ cũng biết Trình Dực cũng không hề có ý muốn xảy ra xích mích với anh vì dù gì bọn họ cũng là anh em tốt. Càng không thể chỉ vì một người phụ nữ nhỏ bé này mà làm rạn nứt mối quan hệ đó được.

Kỳ Vũ trầm mặc hạ tầm mắt nhìn đến Châu Hải Nhan đang ở trong lòng của Trình Dực, nhìn cái cách hắn ôm khư khư người ta như vậy, anh mơ hồ cũng có thể hiểu được giữa hai con người này là có uẩn khúc.

Hơn nữa, đây cũng là lần đầu Kỳ Vũ nhìn thấy được bộ mặt khác thường này của Trình Dực.

Thường ngày hắn lãnh đạm, lạnh lùng vô cùng, đối với những thứ xung quanh còn chẳng có nổi một tia hứng thú. Kỳ Vũ thậm chí còn chưa từng thấy hắn nảy sinh quan hệ với bất kỳ một người phụ nữ nào.

Vậy mà cái hình tượng cao lãnh, cấm dục ấy vào giây phút này lại biến mất sạch sẽ, chỉ vì một cô gái nhỏ này thôi sao? Có lẽ là đúng như vậy rồi, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy sâu trong đôi mắt của Trình Dực là sự ganh ghét, đố kỵ mà trước đây chưa hề có.

Cùng với cái cách hắn giữ chặt Châu Hải Nhan trong vòng tay của mình như thể sợ rằng nếu thả ra sẽ bị người ta cướp mất như vậy.

Bây giờ thì Kỳ Vũ biết rồi, cô gái nhỏ này chính là cái vảy ngược của hắn.

Trình Dực liếc mắt nhìn đến Kỳ Vũ, hắn thật sự muốn hỏi người anh em tốt này là có mối quan hệ gì với Châu Hải Nhan.

Thế nhưng Trình Dực lại chọn giấu ánh mắt ngờ vực đó đi, cố gắng hạ xuống cỗ tức giận đang trào dâng trong lòng, hắn liếc mắt, gằn giọng nói với Châu Hải Nhan.

“Tôi cho cô thời hạn một tuần, suy nghĩ cho kỹ, đừng để tôi phải chờ đợi lâu.” Trước khi thả cô đi, Trình Dực còn cố tình bóp mạnh bả vai của Châu Hải Nhan một cái, như thể thay cho lời cảnh cáo cuối cùng.

“Nếu cô dám chọc giận tôi, thì ngay cả Kỳ Vũ cũng không cứu được cô đâu!”

Nhận xét về Nếu cô dám chọc giận tôi, thì ngay cả Kỳ Vũ cũng không cứu được cô đâu!