Chương 5: Việc gì phải dày vò cô đến như vậy?

Dứt lời, hắn mạnh tay đẩy Châu Hải Nhan xuống chỗ trống bên cạnh, sau đó thân ảnh cao lớn liền đứng dậy, không muốn nán lại phòng bao này thêm một giây phút nào mà trực tiếp rời đi.

Đám đàn ông xung quanh cũng chỉ biết nhìn chứ cũng chẳng dám động vào, vì bọn chúng biết đây là người phụ nữ của Trình Dực, chỉ có Kỳ Vũ mới dám cùng hắn tranh cãi, còn bọn họ thì dù có gắn thêm một cái lá gan nữa cũng không đủ can đảm.

Nhưng một đóa hoa xinh đẹp mỹ miều với cái cơ thể còn vô cùng hấp dẫn đó mà chỉ được ngắm chứ không được ăn thì quả là tiếc đứt ruột mà.

Châu Hải Nhan vừa rồi vì bị Trình Dực ép uống quá nhiều, cho nên đến lúc này đầu óc của cô vẫn không tài nào tỉnh táo nổi, trong mắt cô mọi thứ cứ như đang xoay vòng.

Gương mặt xinh đẹp thoáng chốc đã trở nên ửng hồng vì men rượu quấy phá. Nhìn cô chống đỡ trong chật vật như vậy, Kỳ Vũ vội vàng đi tới dìu Châu Hải Nhan dậy.

“Em còn tỉnh được không? Vừa nãy đáng ra phải từ chối Tú Linh chứ?”

“Em không sao… cảm ơn anh… làm phiền anh quá.” Quả thật vừa rồi nếu không phải vì Kỳ Vũ xuất hiện kịp thời, thì có khi cô đã bị Trình Dực đem đi mất rồi.

Đã không biết phải cảm ơn như thế nào, ngược lại còn khiến hai người bọn họ xảy ra hiềm khích.

“Sau này nếu có ai nhờ em, nhất quyết phải từ chối biết chưa? Khách VIP ở những tầng cao em không đảm đương nổi nhu cầu của bọn họ đâu.”

Huống hồ gì, trước đây anh đã đảm bảo với Châu Hải Nhan rằng sẽ không để cô nhúng tay vào công việc của “gái bán hoa”.

Vụ việc lần này có lẽ đã dọa cho Châu Hải Nhan sợ chết khiếp thật rồi. Nhưng trong cái rủi lại có cái may, cái may của cô là gặp được Trình Dực, mặc dù đó có thể là trải nghiệm tồi tệ đối với Châu Hải Nhan, nhưng ít nhiều thì Kỳ Vũ vẫn nhìn ra tận sâu nơi đáy mắt của hắn vẫn đang cố gắng che giấu tình cảm của mình.

Cái tên đó, ngoài miệng thì chán ghét khinh thường, nhưng hành động thì hoàn toàn trái ngược, hắn thậm chí còn chẳng thể buông tay cô vì sợ rằng Châu Hải Nhan sẽ chạy mất.

Kỳ Vũ khẽ thở dài một tiếng, đưa tay xé một túi khăn giấy ướt rồi cẩn thận lau mặt cho cô, vừa lúc đó một nữ nhân viên khác cũng đem theo một cốc nước chanh ấm đi vào. Đám đàn ông có mặt trong phòng bao đã rời đi từ lúc nào, hiện tại chỉ còn lại anh cùng với Châu Hải Nhan.

“Uống hết ly này đi rồi tôi cho người đưa em về, hôm nay làm vậy là đủ rồi, em tan ca sớm một chút đi.” Kỳ Vũ đẩy ly nước chanh đến trước mặt Châu Hải Nhan, tay còn lại rút điện thoại từ trong túi quần ra, muốn nhấn số gọi xe đưa cô về nhưng Châu Hải Nhan lại từ chối.

“Em không sao đâu ạ, nghỉ ngơi một chút em làm lại vẫn được.”

“Nghe lời tôi, tôi không thể để nhân viên của mình làm việc trong tình trạng này được, ngày lương hôm nay của em vẫn sẽ tính như bình thường, không cần phải lo.”

Nghe Kỳ Vũ nói như vậy, Châu Hải Nhan mới tạm thời yên tâm được một chút. Nghĩ lại thì Trình Dực nói cũng không sai, số tiền mà cô trả cho hắn cũng là của Kỳ Vũ, và Châu Hải Nhan cũng biết rằng con số đó rất lớn, với sức của một mình cô thì không thể nào trả hết trong một khoảng thời gian ngắn được.

Nhưng mà may sao Kỳ Vũ lại cho cô công việc này, cách thức pha chế cũng là do một tay anh dạy. Tiền lương so với chỗ khác cũng cao hơn rất nhiều, cô cũng đã từng nghĩ rằng có lẽ Kỳ Vũ là đang ưu ái cho mình, bởi vì công việc của cô chẳng hề xứng đáng với mức lương đó một chút nào.

Châu Hải Nhan cũng biết nếu cô có hỏi thì anh cũng sẽ không nói, hoặc chỉ bảo rằng là “vì em xứng đáng với điều đó” mà. Thế nên cô chẳng còn cách nào khác ngoài cố gắng hết sức để có thể trả lại ân huệ đó của Kỳ Vũ.

Sau khi không thể tranh cãi được với Kỳ Vũ, Châu Hải Nhan đành phải đồng ý để tài xế đưa mình về phòng trọ. Cũng may là nhờ có ly nước chanh đó, cô mới có thể tỉnh táo hơn được một chút.

Nhưng chìm trong trạng thái say không đủ say, mà tỉnh cũng không đủ tỉnh càng khiến cho ký ức về nụ hôn mạnh mẽ của Trình Dực càng rõ ràng hơn.

Thậm chí đến bây giờ Châu Hải Nhan vẫn còn cảm nhận được dư vị bạc hà lạnh lẽo len lỏi trong khoang miệng của cô mà vẫn chưa tan đi hết.

Nhớ lại lúc bị Trình Dực ép uống đến trời đất quay cuồng mà cơ thể nhỏ bé không tự chủ được khẽ run lên. Cô nhanh chóng đem quần áo trên người mình trút xuống, bước vào bồn tắm rồi ngồi cuộn tròn người lại, để dòng nước nóng len lỏi sưởi ấm cơ thể đã mệt mỏi này.

Thân ảnh nhỏ bé như bị nhấn chìm bởi làn nước, Châu Hải Nhan cứ thế gục mặt tựa trên cánh tay của mình, rất nhanh đã nhìn thấy hai bả vai gầy gò khẽ run lên.

Nhưng cô không khóc, chỉ là cô đang sợ, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc mắt chạm mắt với Trình Dực, đôi con ngươi đen láy nguy hiểm đó khiến tâm can cô không ngừng sợ hãi.

Càng không nghĩ, hắn vậy mà vẫn còn tìm cô, không phải Châu Hải Nhan trong mắt hắn chỉ là một con búp bê thôi sao? Chỉ là một vật thay thế thôi mà…

Việc gì phải dày vò cô đến như vậy?

Mãi chìm trong những suy nghĩ, Châu Hải Nhan cứ thế thiếp đi trong bồn tắm lúc nào không hay, cũng không hề biết rằng điện thoại của mình liên tục vang lên những cuộc gọi nhỡ.

Cùng với một đoạn tin nhắn từ “mẹ”.

[Bao giờ con mới chuyển tiền về nhà vậy? Anh hai con cần hai mươi triệu để vào công ty làm việc, mẹ sợ nó bị người ta ăn hiếp nên phải đút lót cho sếp, như thế thì người ta mới chiếu cố cho anh của con.]

[Hơn nữa, cái tủ lạnh ở nhà cũng hỏng rồi, đưa mẹ năm triệu mua cái mới nha? Thôi con cứ chuyển về ba mươi triệu đi, con sống một mình trên thành phố cũng có phải xài gì nhiều đâu mà.]

Nhận xét về Việc gì phải dày vò cô đến như vậy?