Chương 9: “Sắp tới sẽ trở thành của tao.”

“Doanh Nhi à, em đồng ý về nhà với tôi được không?”

Sau khi nghe được câu hỏi đó rồi, nhưng cô gái nhỏ ngồi trong lòng hắn vẫn cứ im lặng như vậy, Trình Khâm cứ tưởng rằng Hoa Doanh vẫn sẽ không bỏ qua.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn có thể nhận được cái gật đầu yếu ớt từ cô.

Sau cùng đến tận hơn mười lăm phút, Trình Khâm mới mở cửa, đưa Hoa Doanh ra ngoài.

Cung Triệt ngồi chờ ở phòng làm việc, khi thấy Trình Khâm bước vào thì khẽ nhướng mày.

“Nói chuyện xong rồi à? Để lại đây con chip rồi thì cứ việc đưa người đi.”

Trình Khâm liếc hắn một cái, cái thái độ khinh bạc này của Cung Triệt vốn dĩ hắn cũng đã ngứa mắt từ lâu, con chip từ trong túi được Trình Khâm lấy ra rồi ném xuống mặt bàn.

“Nhớ cho kỹ cái gương mặt của con bé, sau này muốn bắt ai thì né mặt của Doanh Nhi ra! Còn động đến con bé lần nữa thì đừng trách tao!”

Cung Triệt liếc mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ đi sau lưng Trình Khâm, đôi má phiếm hồng, bọng mắt đỏ ửng giống như vừa mới khóc, hắn rút ra một điếu thuốc, nhàn nhạt nói.

“Thấy con bé đó cũng đáng yêu, nuôi dưỡng thì giữ cho kỹ, để nó chạy lần nữa thì đến lượt ông đây bắt về nuôi, tới lúc đó đừng mong tao trả lại.”

Sau khi thấy Trình Khâm đưa Hoa Doanh ra, đám anh em của Vân Cảng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được một tiếng. Từ lúc lão đại bọn họ cầm con chip đi vào đến hiện tại cũng tương đối lâu, suýt chút nữa đã kiên nhẫn không nổi, máu dồn lên não mà đòi đạp cửa đi vào.

Chỉ cần chậm trễ vài phút nữa thôi, chắc có lẽ trước cái cổng này hỗn chiến gà bay chó sủa.

Trình Khâm chủ động thắt dây an toàn cho Hoa Doanh, sau đó có hỏi cô một câu: “Cung Triệt có làm gì quá đáng với em không?”

“Không có.” Hoa Doanh lắc đầu: “Chú ấy hình như tốt hơn so với mấy cái lời đồn, còn cho em ăn ngon, cũng không có bạc đãi lắm.”

Mi tâm của Trình Khâm nhíu lại, cô chỉ nhìn thấy vẻ mặt của hắn có chút không vui, hắn nói: “Sau này thấy mặt tên đó, cứ tránh xa mười mét là tốt nhất, hắn không tốt đẹp như em nghĩ đâu.”

Hoa Doanh lén lút lườm nguýt hắn một cái, cô bĩu môi, hất mặt đi, thầm nghĩ trong đầu.

Vậy thì chú có tốt chắc?

Nếu không phải vì cô yêu thích hắn nhiều năm như vậy, thì cái tát đó còn lâu cô mới bỏ qua.

Sau khi mang được Hoa Doanh về lại Vân Cảng, thái độ của Trình Khâm đối với cô tốt hơn trước rất nhiều.

Mặc dù vẫn chưa thể công khai mối quan hệ, nhưng ít nhất hắn không còn muốn tránh né cô nữa.

Chỉ là… Hắn vẫn giữ Vân Khê ở bên cạnh, mỗi khi cô nhớ đến việc Vân Khê mang gương mặt giống với người cũ của chú ấy.

Trái tim Hoa Doanh lại dấy lên cỗ cảm xúc ghen tỵ không tên, nhưng cô biết mình không được quá đáng, cô chấp nhận bỏ xuống hoài nghi này mà cố gắng tin tưởng hắn một lần cuối.

Chỉ một tháng thôi, cô sẽ không cần nhìn cái người phụ nữ giả tạo đáng ghét kia nữa.

Mấy ngày tiếp theo, Hoa Doanh đi học đều có Trình Khâm đưa và đón, chỉ khi nào hắn có việc bận đột xuất thì mới giao việc đón đưa cô cho Hồ Khải.

Hôm nay sau khi đưa Doanh Nhi đến trường, hắn liền dặn dò cô một câu: “Chiều nay tôi có thể sẽ đón muộn một chút, đừng chạy long nhong.”

Cô nhóc bĩu môi, láu lỉnh đáp lại: “Hên xui!”

Thế nên sau khi tan trường, biết Trình Khâm vẫn chưa tới thế nên cô chạy thẳng qua tiệm trang sức ngay phía đối diện.

Bởi vì hắn đã mua cho Vân Khê một sợi dây chuyền, thế nên cô cũng muốn có một chiếc thuộc về riêng cô, có khắc tên của cô! Phải là khắc cả tên chứ không chỉ mỗi chữ K như cái người phụ nữ đó!

Hoa Doanh định sẽ lựa một lúc, đợi Trình Khâm đến rồi ném cho hắn trả tiền, nhưng chợt giữa chừng cô lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng lại từ trên đỉnh đầu của mình.

“Chà, ai đây?”

Hoa Doanh vừa ngẩng đầu lên liền va phải gương mặt quen thuộc của người đàn ông có đôi mắt màu lục kia, cô cười tươi thốt lên một tiếng.

“A, chú Cung!”

Cung Triệt cong môi cười, hắn liếc mắt nhìn đến tủ trang sức mà cô nhóc đang ngắm, bên cạnh hắn còn một người đàn ông khác, nhưng căn bản Hoa Doanh không mấy quan tâm.

“Thích cái nào trong này hửm?”

“Phải, tôi đang đợi chú Khâm đến.” Trả tiền, vừa lúc đó, điện thoại cô reo lên, là cuộc gọi đến từ Trình Khâm.

“Em đang ở đâu? Tôi đã bảo đứng ở trường chờ, vì sao lại chạy long nhong?!”

“Em đang ở tiệm trang sức đối diện, chú mau đến đây đi, còn có chú Cung nữa!”

Trình Khâm chỉ vừa nghe thấy tên của gã đàn ông kia, thì hai mắt đã tối đen, hắn vội vàng đậu xe rồi đi tới.

Cung Triệt tất nhiên có nhìn thấy bóng dáng Trình Khâm đang bước qua đường, đôi mắt hắn hơi nheo lại, dường như đang có suy tính.

Ngay sau đó liền chỉ tay vào chiếc vòng cổ mà Hoa Doanh yêu thích, hắn nói: “Thích cái này đúng không? Tôi mua cho nhóc.”

Cũng không đợi cô bé đáp lời, Cung Triệt đã cho nhân viên gói sợi dây chuyền đó lại, nhân viên trao túi quà tới tay Cung Triệt, hắn liền đưa cho Hoa Doanh.

Vừa lúc Trình Khâm đẩy cửa đi vào, hình ảnh đó hiển nhiên là đều lọt vào tầm mắt của hắn, hắn siết chặt nắm tay, từng bước lớn tiến lại gần giật lấy túi quà kia, trả lại cho Cung Triệt.

“Doanh Nhi của tao không cần phải nhận quà của mày!”

“Thấy con bé thích thú quá, tao chỉ là có lòng tốt mà thôi.” Cung Triệt nhún vai một cái, nghiêng mặt hỏi Hoa Doanh: “Bé con, có thích sợi dây chuyền này không? Cho nhóc cũng được.”

Thực lòng mà nói thì Hoa Doanh cũng có chút chút thích, người ta có lòng cho, thì cô cũng có lòng nhận, chẳng qua còn chưa kịp đáp, đã bị Trình Khâm cướp lời.

“Không được nhận!” Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Doanh: “Tôi mua cho cháu, mười cái cũng được!”

Nghe thấy lời nói đó, mặc dù cô chỉ cần một sợi cho có cái để thách thức với Vân Khê mà thôi, nhưng mà chú có lòng mua, tất nhiên cô đều có lòng nhận.

Hahahaha!

“Được nha! Mười cái nhé! Một cái cũng không được thiếu đâu!”

Trình Khâm nắm tay dắt Hoa Doanh đi, trước khi đi còn không quên liếc Cung Triệt một cái.

Cái bản mặt cứ luôn treo trên môi cái điệu cười nửa vời đó, chẳng ai biết hắn đang nghĩ cái quái gì.

Chỉ là hình như hắn vừa phát hiện được một điều gì đó thú vị ở hai con người kia rồi.

Nhìn ánh mắt ý vị thâm trường đó của Cung Triệt, khiến Kỷ Thiệu Hằng đứng kế bên cũng có chút khó hiểu, dường như anh ta nhận ra được hắn đang nổi lên hứng thú.

“Gì đây? Đổi gu rồi à? Bây giờ chuyển sang tiểu thịt tươi như vậy hả?”

Cung Triệt nhàn nhạt hỏi ngược một câu: “Thấy thế nào?”

“Cũng xinh xắn đấy, tổng quan ổn, chỉ có hơi lép.”

“Sắp tới sẽ trở thành của tao.”

“Vãi! Đổi khẩu vị thật à? Tao nhớ mày đâu có thích kiểu này?”

“Sao?” Hắn cười lên một tiếng, ra tới bên ngoài liền châm một điếu thuốc: “Tao nghe câu 'trâu già gặm cỏ non' cũng êm tai, giữ bên cạnh vui chơi cho biết vị một thời gian.”

Kỷ Thiệu Hằng nhíu mắt nhìn hắn: "Đến khi chán rồi thì bỏ tiếp à?"

Cung Triệt cũng chỉ nhún vai một cái: "Hên xui."

Nhận xét về “Sắp tới sẽ trở thành của tao.”