“Sao?” Hắn cười lên một tiếng, ra tới bên ngoài liền châm một điếu thuốc: “Tao nghe câu 'trâu già gặm cỏ non' cũng êm tai, giữ bên cạnh vui chơi cho biết vị một thời gian.”
Kỷ Thiệu Hằng nhíu mắt nhìn hắn: "Đến khi chán rồi thì bỏ tiếp à?"
Cung Triệt cũng chỉ nhún vai một cái, đáp lại: "Hên xui."
…
Trình Khâm hai tay xách mười túi giấy đặt vào trong cốp xe, còn Hoa Doanh thì mặt mày hớn hở chui vào ghế phụ ngồi trước.
Cô có thấy cái vẻ mặt ‘hận trời hận đất’ đó của Trình Khâm, nhưng hắn càng tức giận, Hoa Doanh lại càng cảm thấy hả hê.
Sau khi sắp xếp xong cốp xe, Trình Khâm quay về ghế lái, thắt dây an toàn còn không quên cằn nhằn cô.
“Tôi bảo em khi nhìn thấy Cung Triệt thì phải tránh xa hắn mười mét, em đã không không nghe lời, lại còn có ý muốn nhận quà của tên đó?!”
“Tính chọc điên tôi à?!”
“Phải đấy!” Cô hếch mũi nhìn hắn: “Chú tức điên đi càng tốt, chú nhăn mặt càng nhiều, càng già sớm, đợi cho chú già, chú xấu, cái bản mặt đẹp trai đó của chú không còn quyến rũ được em nữa, em liền một cước sút mông chú đi! Sau đó lấy tiền của chú đi bao nuôi trai trẻ!”
“Em!...” Trình Khâm thiếu chút nữa là muốn tăng xông vì mấy lời nói đó của Hoa Doanh: “Em con mẹ nó! Cái lá gan của em càng ngày càng lớn lắm rồi đó! Còn đòi đá tôi? Nằm mơ!”
“Chú cứ thử rồi xem.” Hoa Doanh bĩu môi, hất mặt đi: “Em còn trẻ chán, chú mà không giữ chặt em, là người ta bưng em đi mất đó!”
“...”
Thực chất, hắn có chút sợ rồi, quả thật là Hoa Doanh còn rất trẻ, dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, cô cứ như một đóa hoa đang hừng hực sức sống, vừa rạng rỡ vừa hương sắc lại say lòng người.
Hắn mà không giữ chặt cô thì sớm muộn cũng sẽ có người đến cướp, mà kẻ đáng ngờ nhất thì chính là Cung Triệt!
Cho nên, từ sau khi đón cô bé từ địa bàn của Cung Triệt về, Hoa Doanh dường như đã xác nhận được vị trí của cô trong tim Trình Khâm như thế nào.
Cô nhóc càng được nước làm tới, cứ ra đường là lại trang điểm, trang phục cũng tươi tắn, xinh đẹp, càng nhìn càng thấy đáng yêu, dọa hắn xanh mặt hết lần này đến lần khác.
Trình Khâm từ nói nhẹ nhàng, đến mặt nặng mày nhẹ nghiêm cấm cô không được đi tụ tập bạn bè, nhưng Hoa Doanh cố chấp không nghe, thậm chí còn ngang ngược đáp một câu.
“Bao giờ chú chính thức công khai đi, thì em sẽ nghe lời! Còn bây giờ chúng ta chưa là gì của nhau! Em muốn đi đâu kệ em!”
“Vậy với tư cách là chú của em, em cũng không nghe?!”
“Như thế thì, chú xem, em đã mười chín tuổi rồi, em không còn ở độ tuổi cần bảo hộ nữa! Thế nhá! Em đi đây!”
“Doanh Nhi!”
Chết tiệt cái con nhóc này! Càng ngày càng quá quắt, hắn thật sự sắp bị cô bức đến điên rồi!
Nhưng ít nhất Hoa Doanh vẫn còn biết điều, về trước mười giờ tối…
…
Hôm nay lại thấy cô chuẩn bị ra ngoài, Trình Khâm bước đến nhanh tay rào trước: “Hôm nay em phải đợi tôi ở nhà, sau khi tôi về sẽ đưa em đi chơi! Không được ra ngoài, nhớ chưa?”
Hoa Doanh bĩu môi nhìn hắn, bộ dáng làm như miễn cưỡng chấp nhận, nhưng thực chất là trong lòng vui đến nở hoa.
Cái mẹo vặt này là nhờ Ngải Mễ chỉ cho, cô ra ngoài chẳng có tụ tập với ai cả, chỉ là chạy qua nhà Ngải Mễ, cùng cô ấy đi lòng vòng khắp nơi.
Bởi vì hai cô gái đều trẻ trung xinh đẹp, đương nhiên cũng trở thành tâm điểm chú ý của mấy gã thanh niên. Trình Khâm sau khi được cấp dưới báo cáo lại như thế thì hắn càng sốt sắng đứng ngồi không yên, cho nên mới quyết định hẹn cô tối nay.
Hoa Doanh ngoan ngoãn ở nhà đợi hắn, còn cố tình trang điểm xinh đẹp một chút, lựa những bộ đồ tôn vóc dáng một chút, vì muốn để chú ấy biết rằng cô cũng xinh đẹp không kém gì ai.
Thậm chí còn ngượng ngùng xịt thêm một ít nước hoa lên cổ, sau khi chuẩn bị hoàn tất, cô bé ngồi ở ghế sofa, cầm điện thoại đếm giờ chờ cuộc gọi của Trình Khâm gọi tới.
Hắn nói tám giờ tối sẽ về, lúc đó sẽ đưa cô đi… “hẹn hò”, nghe hai chữ này, Hoa Doanh vui đến mức nét cười tràn lan trong ánh mắt.
Thế nhưng…
Tám giờ đã tới rồi… Vì sao Trình Khâm vẫn chưa gọi?
Cô chỉ nghĩ chắc hắn sẽ trễ vài phút, có vài phút thôi, gì đâu mà không đợi được.
Thế nhưng,
Mười phút…
Hai mươi phút…
Ba mươi phút…
Thậm chí là một tiếng và hai tiếng trôi qua, Hoa Doanh đợi từ lúc tám giờ tối đến bây giờ kim đồng hồ đã điểm tròn mười giờ đêm.
Màn hình tin nhắn của cô và Trình Khâm cũng chỉ có một chiều gửi đi, những cuộc gọi nhỡ không có người nghe, và những câu hỏi han không có lời đáp.
Hoa Doanh vẫn kiên trì gọi tiếp, cô bé cứ gọi, gọi cho đến khi nào phía đầu dây bên kia thực sự có người bắt máy.
Bây giờ đã là mười hai giờ đêm.
Nhưng mà… Không ngờ thứ cô nhận được lại là giọng của một người phụ nữ vẫn còn rất trẻ.
“Alo?”
Cô giống như chết lặng, tay cầm điện thoại vẫn chưa hết run rẩy, thậm chí cả giọng nói của cô cũng trở nên nghèn nghẹn.
“Cô là ai vậy?”
Nhưng khi Hoa Doanh mở lời, thì cô ta bỗng dưng tắt máy, dù cô có gọi lại hàng chục, hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn lần.
Thì cũng chẳng có một ai nghe máy ở phía đầu dây nữa.
Hoa Doanh không biết phải làm gì lúc này, đầu óc cô rối bời, tâm tình như bị người khác ném vào chảo dầu sôi, trước mặt nhòe đi vì nước mắt.
Cô làm sao có thể ngủ được với tâm trạng đang treo lơ lửng như thế này bây giờ?