Chương 1: Tiểu Tam

"Chị Thanh, hai hôm trước anh Đình Khải để quên quần lót ở nhà em, em bận bịu quá cho nên hôm nay mới đem trả được."

"Cô nói cái gì?"

"Chị đừng hiểu lầm, ý em là hai hôm trước công ty có tiệc, em lỡ làm đổ rượu lên quần của anh ấy, cho nên anh ấy bất đắc dĩ phải thay đồ."

Dự tiệc ở công ty nhưng về tận nhà của tiểu tam để thay đồ? Còn nữa, thay cái kiểu gì mà rớt được cái quần lót lại, chỉ cho cô một cách với được không?

Tiểu tam ngồi thẳng lưng ở phía đối diện, ung dung đặt túi bóng màu hồng đến trước mặt cô.

Vẻ mặt đắc ý đến mức khiến khóe môi của Nhạc Thanh bất giác phải giật lên vài cái, tách trà cầm trên tay cũng rung rung giữ không vững.

Trước ngày cưới chỉ một tuần, bị tiểu tam đem quần lót của chồng sắp cưới đến trả lại là loại cảm giác gì?

Mặc dù đối với chồng chưa cưới của mình, Nhạc Thanh cũng không có một chút tình cảm nào dành cho anh ta, thế nhưng vụng trộm mà còn không chịu chùi mép như thế này, khác nào bảo tiểu tam đội hẳn quần l.ó.t lên đầu cô luôn đi?

Vì quá bất ngờ mà Nhạc Thanh nhất thời bị bất động, treo trên miệng là nụ cười vô cùng méo mó.

Tiểu tam nhân cơ hội đó, đôi mắt cáo quét ngang gương mặt cô rồi tự dưng hốt hoảng thốt lên một tiếng.

"A, lời nói của em hình như dễ gây hiểu nhầm quá, nhưng ý em không phải vậy đâu! Em và anh Đình Khải không có xảy ra chuyện gì hết…” Cuối câu còn nhấn mạnh thêm một lời nữa: “Mặc dù lúc đó anh ấy say.”

“To không?”

“Cái gì to?”

Lúc mà tiểu tam ngớ ngẩn hỏi lại, Nhạc Thanh mới phát hiện ra bản thân mình vừa bị chọc cho tức điên mà mới nói khùng nói điên cái gì, Nhạc Thanh xoa xoa thái dương cố gắng suy nghĩ nên bào chữa thế nào.

“Trái ớt…” Nhưng mà hình như càng bào chữa lại càng sai thì phải? “Trái ớt, có to không?”

“...” Nghe Nhạc Thanh hỏi như vậy, ngay cả tiểu tam cũng phải sững sờ, chẳng qua là cô ta không hiểu vì sao phản ứng đầu tiên của Nhạc Thanh lại là hỏi về “trái ớt”?

Thế nhưng, người ấy đã nói chỉ cần phá cho hôi là được mà? Cho nên cô ta cũng chẳng cần thảo mai nữa mà thành thật gật đầu, vỗ vai cô.

“Tôi nói thật, ớt của chồng sắp cưới nhà chị bé bằng ngón tay út của tôi, chẳng sướng cái mẹ gì, nên tìm người khác thì tốt hơn.”

“Đây tôi test trước cho chị rồi, đến đêm tân hôn đỡ bỡ ngỡ.”

“...”

“Chỉ là cái quần lót mà cô khẳng định Đình Khải ngoại tình? Nhỡ đâu cô đang âm mưu phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, quần lót này biết đâu được còn chẳng phải của anh ta.”

Tiểu tam nghe vậy cũng chẳng bối rối, vô cùng điềm tĩnh đặt mẩu giấy nhỏ xuống bàn, đáp lại: “Nếu chị không tin thì cứ đến địa chỉ trong giấy vào Thứ Sáu tuần này.” Trước rời khỏi phòng khách, còn cố ý nói thêm một câu: “À mà có quay video nhớ né cái mặt tôi ra nha, cảm ơn trước.”

“...” Cái gì vậy trời?

Đây là lần đầu tiên trong đời mà cô gặp trúng loại tiểu tam khó hiểu như thế này đó, cô ta là đang cố phá hoại hạnh phúc hay chỉ đang muốn cho cô nhìn rõ bộ mặt thật của Thượng Đình Khải vậy?

Và rồi trong suốt những ngày về sau, Nhạc Thanh vì cuộc trò chuyện đó mà làm việc gì cũng không thể tập trung.

Thoáng cái đã đến Thứ Sáu, dù không tin lắm nhưng cô vẫn muốn đến kiểm tra thử, nhỡ đâu quay được video thì có thể từ hôn cũng tốt.

Chỉ là… Phải được sự cho phép của người đàn ông ở trước mặt này.

“Thiếu tướng, tôi muốn nghỉ phép một buổi chiều!”

Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn, bạc môi lạnh lùng bật ra hai chữ: “Lý do?”

“Tôi… Đi bắt gian chồng sắp cưới!”

Lý do hợp tình hợp nghĩa quá rồi còn gì nữa? Hôn nhân là chuyện cả đời và kẻ ngoại tình thì không xứng đáng có được hạnh phúc!

Vốn tưởng hắn sẽ làm khó làm dễ cô, nhưng nào ngờ…

“Được.”

Gì đơn giản vậy? Vị sếp nghiêm khắc thường ngày của cô đâu rồi? Sao hôm nay hắn lại dễ dàng thông qua như vậy?

Thế nhưng chỉ vài giây sau liền thấy người đàn ông đó đồng thời khoác áo đứng dậy, bước khỏi bàn làm việc, trên tay cầm điện thoại di động, màn hình hiện lên một đoạn tin nhắn mới được gửi đi - Đang trên đường đến, làm đi.

Nhạc Thanh nhìn theo bóng lưng của hắn, không khỏi ngỡ ngàng mà chạy theo.

“Thiếu tướng… Ngài đi đâu vậy?”

“Đi bắt gian cùng cô.”

Nhận xét về Tiểu Tam