Chương 2: Bắt Ghen (16+)

“Thiếu tướng… Ngài đi đâu vậy?”

“Đi bắt gian cùng cô.”

“Gì cơ?” Nhạc Thanh hoảng hồn trừng mắt, ra sức lôi kéo hắn đứng lại: “Thiếu tướng, không cần đâu ạ! Chuyện cá nhân của tôi, không dám làm phiền…”

“Ai nói làm phiền?”

“Nghỉ phép không phải chỉ có mỗi lý do, để đảm bảo cô không giảo biện, nên tôi sẽ tự mình đi kiểm chứng!”

Hắn nói có lý đến mức Nhạc Thanh không thể nào phản biện nổi, chỉ đành mím môi, cắn răng đi theo sau lưng người đàn ông.

Không ngờ có một ngày, cô lại cùng cấp trên đi bắt gian chồng sắp cưới thế này…

Nhưng mà Nhạc Thanh nhớ không lầm thì người đàn ông này rất bận rộn, thậm chí còn chẳng có thời gian để ăn ngủ.

Nếu cần bằng chứng thì cô có thể quay video lại rồi gửi cho hắn cũng được mà? Hoặc cùng lắm thì cử thêm một cấp dưới đi theo cô là được rồi.

Hắn việc gì phải lãng phí thời gian quý giá của mình đến vậy chứ?

Mãi suy nghĩ mà Nhạc Thanh không biết rằng có một ánh mắt vẫn luôn nhìn đến cô nãy giờ, tới khi nghe thấy giọng nói lãnh đạm vang lên thì mới giật mình nhìn sang.

“Buồn à?”

“Hả?... Không… Không có.” Buồn gì chứ, thật ra cũng chỉ là hôn nhân chính trị mà thôi.

“Thế cô có yêu anh ta không?”

“Không có yêu, nhưng mà…” Nhạc Thanh kéo kéo gấu áo của mình, thành thật nói: “Dù gì cũng là chồng sắp cưới sẽ cùng tôi sống hết nửa đời còn lại, cho nên…”

“Vậy thì được.” Không đợi Nhạc Thanh nói hết câu, hắn đã chặn ngang lời của cô, nhưng đó mới chính là điều mà cô không thể hiểu: “Được gì ạ?”

“Sau này có hủy hôn cũng dễ, kết hôn lại càng dễ dàng hơn.”

Nhạc Thanh nghe xong thì đần người ra, hủy hôn là điều có thể, nhưng mà kết hôn lại thì…

“Thiếu tướng, tôi nghĩ tôi không kết hôn nữa đâu ạ.”

“Có.” Hắn đạp phanh, nghiêng đầu nhìn Nhạc Thanh, khẳng định một câu chắc nịch như đinh đóng cột: “Sau này sẽ kết hôn.”

Gì chứ? Ý của hắn là sao?

Rồi không đợi Nhạc Thanh phản ứng đã tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe: “Đến nơi rồi.”

“Thiếu tướng! Ngài đợi tôi với!”

Chờ đã, cô đi bắt gian hay hắn đi bắt gian mà hắn khẩn trương như vậy để làm gì?

“Nhưng mà, không phải mình nên khiêm tốn một chút sao? Đi thẳng cửa chính như thế này…”

“Tôi cùng cô đi bắt gian, chứ có phải đi thuê khách sạn đâu mà phải lén lút?”

“Nhưng mà…” Nhạc Thanh lén lút chạy theo nấp sau bóng lưng của hắn.

Nhưng đôi mắt vô tình sượt ngang qua một cặp tình nhân quen thuộc đang đứng ở ngay quầy lễ tân, Nhạc Thanh liền hoảng hồn: “Thiếu tướng! Chồng… Chồng của tôi kìa!”

Hắn nhướng mày, “ồ” lên một tiếng rồi kéo tay áo của cô đi theo phía sau: “Đi!”

“Khoan đã! Anh ta sẽ nhận ra tôi mất, thiếu tướng ngài bình tĩnh được không?!”

“Nói ít thôi, bắt gian chứ không phải ngoại tình, việc gì phải sợ?”

Hai người bọn họ, kẻ lôi người kéo cuối cùng cũng chạy theo cặp tình nhân kia tới cửa phòng 304, nhưng vì tiếng động làm ồn, khiến Thượng Đình Khải phải quay đầu lại nhìn.

Nhạc Thanh lập tức liền hoảng loạn, đến khi nhận ra thì mới biết bản thân vừa kéo hắn xông vào phòng 305 bên cạnh.

“Cô làm gì vậy hả?”

“Tôi…” Mẹ nó, cô bị rén đó có được chưa? Tất nhiên là chưa thấy ai đi bắt gian mà lại sợ cặp đôi ngoại tình kia phát hiện như Nhạc Thanh cả.

“Tôi cảm thấy chúng ta ở đây một chút, lát nữa đợi bọn họ “nhập trận” rồi xông vào cũng chưa muộn…”

Nào ngờ còn chưa được hai phút, tiếng rên rỉ khiêu gợi từ phòng 304 đã vọng lại, khiến Nhạc Thanh mặt đỏ tim đập cúi đầu nhìn xuống, càng không để ý người đàn ông trước mặt đã chầm chậm cong lên một nụ cười.

Cô rốt cuộc chịu không nổi nữa, sao cái tường này lại cách âm kém vậy hả?!

Vừa tức vừa thẹn mà chửi nhỏ, nhưng vào tai của người đàn ông kia lại giống như cô sắp khóc đến nơi rồi.

“Đồ đàn ông tệ bạc, còn một tuần nữa thôi mà anh ta cũng không nhịn được… nhưng… nhà tôi sẽ không cho ly hôn đâu!”

“Vậy à, tôi có một ý kiến hay, muốn nghe thử không?”

“Ý kiến gì?”

“Vụng trộm đi.”

“Cái gì?!” Nhạc Thanh không thể tin được, vị sếp nghiêm chỉnh thường ngày mà lại nói ra được câu đồi bại này.

“Không… Không được đâu…”

“Hắn ta ăn chả rồi, thì cô ăn nem đi? Hửm? Việc gì phải thiệt thòi như vậy?”

“Tôi…” Cô cũng nghĩ lại, thế quái nào lại thấy có lý nhỉ?

Đằng nào Thượng Đình Khải sẽ bảo rằng bọn họ chưa kết hôn, chẳng quan trọng việc đó. Kết quả là lại bị người đàn ông đó dụ dỗ thành công.

“Thiếu tướng nói đúng! Anh ta vụng trộm như thế, việc gì tôi phải thủ thân như ngọc!”

“Hơn nữa, tiểu tam còn bảo của quý của anh ta nhỏ bằng ngón tay út, tôi nhất định phải tìm cây hàng ít nhất 20cm!”

“Ở đây có sẵn, có muốn xài không?”

Hình như cô vừa nghe nhầm đúng không? Nhạc Thanh khó tin hỏi lại.

“Thiếu tướng… Anh vừa nói gì vậy?”

“Của tôi 22cm, hợp điều kiện của em chưa? Phía sau là giường King Size, đủ để cho em một đêm khó quên trước khi kết hôn.”

Nhận xét về Bắt Ghen (16+)