Chương 2: Vân Khê

 

“Doanh Nhi…?”

Hồ Khải nhìn theo bóng dáng chạy đi, trong lòng cũng hốt hoảng.

 “Đại ca, hình như con bé vừa khóc hả?!”

Trình Khâm khẽ thở dài một tiếng, phất tay: “Mày về phòng trước đi, tao sẽ đi tìm con bé.”

“Đấy! Em bảo mà, con bé nhất định là thích anh rồi, anh có mắng mỏ cũng nhẹ nhàng thôi nhé, trái tim của con gái yếu đuối lắm!”

Vừa dứt lời liền nhận về cái lườm sắc lẹm của Trình Khâm: “Mẹ cái thằng này, mày lắm mồm từ bao giờ thế hả?! Cút!”

Sau khi Hồ Khải rời đi, Trình Khâm chậm rãi châm một điếu thuốc, ngửa mặt lên trời rít một hơi.

Không phải là hắn không biết tình cảm của cô, thậm chí là đã biết từ rất lâu, đến cả mấy thằng em ở Vân Cảng còn nhận ra thì chẳng lẽ hắn “đụt” đến mức không phát hiện?

Sau khi hút xong điếu thuốc, Trình Khâm mới đi về hướng phòng của Hoa Doanh, đứng trước cánh cửa gỗ, hắn nhỏ giọng gọi.

“Doanh Nhi, đã ngủ chưa? Tôi vào có được không?”

Đáp lại hắn chỉ là một khoảng không yên lặng, Trình Khâm cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này chỉ mới hơn tám giờ tối mà thôi, hắn biết Hoa Doanh vẫn chưa ngủ.

Lại nói tiếp.

“Không trả lời thì tôi vào nhé?” 

Vừa dứt lời, cửa phòng đã mở ra, Hoa Doanh đứng trước mặt hắn với hốc mắt sưng húp đỏ hoe.

“Chú đến đây có chuyện gì sao?”

“Vào trong đi, chúng ta từ từ nói chuyện.” Trình Khâm không đợi cô nhóc đáp lời đã trực tiếp tiến vào, ngay sau đó liền nghe Hoa Doanh chủ động mở miệng.

“Chú đừng lo, cháu sẽ không để trong lòng chuyện vừa nãy đâu, hơn nữa…” Hoa Doanh cắn răng, bắt buộc phải nói ra lời trái ngược lòng mình: “Cháu cũng không có thích chú… Chỉ là hiểu nh...”

Lời Hoa Doanh còn chưa nói hết, cô đã nghe thấy giọng của hắn cắt ngang.

“Tôi thật ra cũng có tình cảm với em.” 

Hoa Doanh ngạc nhiên trừng lớn mắt nhìn Trình Khâm: “Chú nói…”

“Tôi nói, tôi có thích em.” Bao nhiêu chuyện mà cô làm cho hắn đến nay, hắn thật lòng cũng có chút rung cảm, cũng chính vì hắn sợ điều đó cho nên mới không muốn gần gũi với Hoa Doanh nữa.

Trình Khâm thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế sofa gọi cô: “Em lại đây.”

Hoa Doanh từng bước nhỏ rụt rè tiến lại, những gì mà Trình Khâm vừa mới nói, cô quả thực có chút không tiêu.

Cô không dám tin điều đó xảy ra, rằng chú ấy thật sự có tình cảm với cô.

“Nhưng chẳng phải vừa nãy chú nói thật đáng “kinh tởm” chẳng phải sao?” 

Trình Khâm đưa tay kéo cô xuống, để Hoa Doanh ngồi trên đùi của hắn. 

“Doanh Nhi, trong hoàn cảnh đó, tôi cũng đâu thể thú nhận với Hồ Khải là tôi có tình cảm với em? Bọn họ sẽ nhìn tôi như thế nào đây?”

Ngẫm cũng đúng, nói thẳng ra thì đàn em của hắn nhất định sẽ khinh bỉ mất, Trình Khâm làm như vậy cũng hợp lý.

Chỉ là Hoa Doanh vẫn không dám tin vào việc người đàn ông này thật sự thích mình.

“Chú… Chú thật sự là có tình cảm với em sao?” 

“Thật sự.”

“Không lừa em chứ?”

“Lừa em thì được gì đây?”

Hoa Doanh ngước mắt nhìn hắn, nghĩ đến câu hỏi tiếp theo lại có chút hồi hộp: “Vậy thì bây giờ…” Em và chú có phải là một đôi rồi không?” 

“Có thể xem là như vậy.” Trình Khâm suy nghĩ một lúc, lại nói tiếp: “Chỉ là bây giờ vẫn chưa thể đường đường chính chính ở bên nhau, em cho tôi thời gian, tôi sắp xếp lại mọi thứ, sẽ không để em chịu thiệt thòi, được không?”

Hoa Doanh ngoan ngoãn gật đầu, cô vui đến mức khóe môi chầm chậm cong lên, chỉ cần ở bên cạnh hắn như thế này là đã đủ rồi, cô cũng không mưu cầu gì thêm.

“Nhưng mà, trong thời gian đó, tôi có một nhiệm vụ dành cho em, nếu em hoàn thành được nó, chúng ta sẽ đính hôn với nhau, em thấy thế nào?”

“Vốn dĩ xưa nay ở tổ chức có một luật lệ, nếu thành công được nhiệm vụ đầu tiên sẽ được một phần thưởng theo ý muốn của mỗi cá nhân, miễn là nằm trong phạm vi có thể.”

“Đến lúc đó, em cứ mạnh dạn muốn đính hôn cùng tôi, chúng ta không máu mủ ruột thịt, sẽ chẳng có ai phản đối được.”

Hoa Doanh chỉ vừa nghe đến điều đó, liền trực tiếp hỏi thẳng: “Vậy chú đưa nhiệm vụ cho em đi, em nhất định sẽ hoàn thành được!”

Trình Khâm ngay sau đó chậm rãi giải thích nhiệm vụ đầu tiên cho cô biết, chỉ là việc đánh cắp con chip của tập đoàn Hoa Thế, hắn nói hắn đã trải sẵn đường cho cô rồi, đến lúc đó Hoa Doanh chỉ việc tìm con chip rồi chuồn về mà thôi.

Thế nhưng mọi thứ không hề êm đềm như cô nghĩ, phải mất đến một tuần mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, sau khi lấy được con chip, cô về khách sạn đã thuê, thu gom đồ đạc chuẩn bị quay lại tổ chức.

Chỉ là không ngờ, trong lúc cửa quên khóa, một gã say rượu lại lọt vào phòng Hoa Doanh.

Hắn ta nhầm lẫn cô là “gái bao” mà khách sạn đưa tới cho nên cứ thế bổ nhào đến.

“Chà, cái khách sạn quèn này mà cũng có con hàng tốt đến vậy sao? Cục cưng! Đêm nay hầu hạ ông cho tốt, ngày mai ông tips thêm tiền!”

“Không… Tôi không phải… Ông buông ra… Mau buông tôi ra!”

Thế nhưng sức lực của cô so với gã đàn ông này chỉ như trứng chọi đá, không những thế, ông ta còn đang say rượu, nhìn thấy mỹ nữ “tinh trung” liền thượng não.

“Ngoan nào, sau đêm nay cục cưng muốn cái gì ông đây cũng cho, để anh hôn hôn cục cưng một cái nào!”

“Bỏ ra! Con lợn chết tiệt! Ông dám động vào tôi! Tôi sẽ giết chết ông!” 

Bị Hoa Doanh đánh trúng một cái khiến bên má của lão ta đau điếng, hơn nữa bị đánh còn không đau bằng nghe cô sỉ nhục mình là một con lợn.

Gã ta phát điên ghì chặt Hoa Doanh xuống, hung hăng nắm lấy tóc của cô mà tát mạnh vào mặt như đáp trả cú đánh vừa rồi, cái tát mạnh đến mức khiến khóe môi của cô rách ra, bật máu. 

“Mày dám đánh tao?! Mày dám nói ai là con lợn hả con điếm này, rượu mời không uống lại uống rượu phạt?!”

Hoa Doanh đau đến mức mặt mày choáng váng, phút chốc đã có thể cảm nhận được bên má của cô sưng lên. 

Cô cắn răng, liều mạng co gối, húc thẳng một cước vào chính xác hạ bộ của lão, trong lúc lão ta đau đến say xẩm, hai tay ôm chặt bộ vị của mình mà kêu rên.

Hoa Doanh với lấy cây đèn giường, tiếp tục nện vào đầu gã một cú cuối cùng. Sau đó vội vàng nhặt nhặt đồ đạc cùng con chip, chạy ra khỏi phòng.

Lúc đó xe của Hồ Khải đã đợi ở dưới khách sạn, mãi vẫn không thấy Hoa Doanh trở ra, anh lo lắng đến mức định sẽ chạy lên tìm cô thì bất chợt nhìn thấy cô đang hối hả từ cửa khách sạn lao đến.

“Doanh Nhi?! Sao bây giờ mới xuố…” Hồ Khải chưa nói hết câu, đã nhìn thấy vết thương trên má của Hoa Doanh mà phát điên lên: “Mẹ kiếp! Kẻ nào đã đánh em?!”

Hồ Khải nóng giận mở cửa xe, toan xông vào khách sạn tìm cho ra thằng chó nào đã đánh con bé đến mức này.

Nhưng lại bị Hoa Doanh kéo về.

“Anh đưa em về đi, em không sao, em cũng đánh tên khốn đó bất tỉnh rồi.

Nghe Doanh Nhi nhắc đến chữ “về”, trong lòng Hồ Khải có chút khó xử: “Hôm nay em đã chính thức hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà, cũng là ngày sinh nhật tuổi 20 của em, đi chơi đâu đó rồi hãy về.”

“Em hứa với lão đại một chuyện rồi.” Cô mỉm cười nhìn hắn: “Chú ấy cũng đã hứa với em, nên kèo đi chơi em sẽ hẹn anh sau, bây giờ em muốn gặp chú ấy lắm.”

“...” Hồ Khải cũng chẳng biết nói gì thêm, anh thật sự cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Thôi thì, để Hoa Doanh về tổ chức rồi cô sẽ hiểu.

Xe chạy vào bãi đậu, Hoa Doanh đã nhìn thấy trong căn cứ hình như đang tổ chức một bữa tiệc thì phải, cô háo hức mở cửa xe bước xuống.

Cười đến đuôi mắt cũng cong lên, nhất định là chú ấy biết hôm nay sẽ cô về thế nên mới làm tiệc chào đón cô đây mà.

Quả nhiên là người đàn ông của cô, không khiến cô thất vọng một chút nào, chốc nữa thôi, phần thưởng kia sẽ thuộc về cô.

Lúc bước vào cửa chính, Hoa Doanh vừa nhìn thấy hắn đã rạng rỡ gọi lớn. 

“Lão đại! Doanh Nhi đã về rồi đây!...” Vừa dứt lời, Trình Khâm liền quay lại, nhưng trong lòng hắn cũng xuất hiện một ai đó lạ mặt, ló đầu ra nhìn cô.

Hoa Doanh có chút sững người, cô ngơ ngác nhìn bàn tay hắn xoa đầu người kia, Trình Khâm hạ tay xuống, dắt người kia đi đến chỗ cô.

“Doanh Nhi đã về rồi sao? Mặt lại bị sao thế này? Đi lên thay đồ đi, rồi xuống đây nhập tiệc cùng mọi người.” 

Hắn kéo người trong lòng đến trước mặt cô.

“Đây là Vân Khê, từ hôm nay con bé sẽ là em gái của cháu, chỉ nhỏ hơn Doanh Nhi một tuổi mà thôi, mau thay đồ đi, mọi người đang tổ chức tiệc chào đón con bé, cũng may là Doanh Nhi về kịp.”

Lời hắn nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai cô, nói như vậy… 

Chẳng lẽ bữa tiệc này… Không phải dành cho cô sao?

“Nhưng mà chú… Doanh Nhi đã đem được con chip…” Nói đến đây, bỗng dưng Trình Khâm nắm lấy tay cô hơi siết mạnh, dường như là đang nhắc nhở cô bây giờ không nên nhắc đến chuyện đó.

“Lên thay đồ đi, mọi người ở đây chờ cháu xuống.”

Hoa Doanh không nói nữa, chỉ im lặng nhìn Trình Khâm đưa cô bé kia quay về trung tâm bữa tiệc.

Hắn nhìn thấy vết thương của cô… Nhưng lại không hỏi vì sao lại như thế, cũng chẳng hỏi rằng cô có đau không.

Cô còn suýt chút nữa bị người ta cuonghiep… Chỉ vì lời hứa của hắn mà thôi.

Nhưng dù có là vậy, thì chẳng lẽ hắn đã quên một điều rồi sao?

Hôm nay cũng là sinh nhật của cô mà… 




 

Nhận xét về Vân Khê