Yêu đơn phương bảy năm đến lúc Đinh Tiểu Châu muốn buông bỏ thì Lục Minh Hoài đột nhiên ngỏ lời muốn hẹn hò với cô, cô vốn dĩ đã yêu anh nên không do dự đồng ý.
Thế nhưng đôi lúc sự việc lại không như mình mong đợi, tình yêu của anh dành cho cô quá mong manh, mong manh như một tờ giấy trắng.
Là người yêu với nhau nhưng anh chưa một lần quan tâm cô một cách đúng nghĩa, cô biết anh bận nên không trách nhưng đến cả việc cô thích gì anh cũng không biết còn chiếu theo sở thích của mối tình đầu mua cho cô, cô không chịu nổi, điều này làm cô đau đớn.
Cô mệt mỏi với tình yêu này, yêu anh chân thành da diết nhưng anh lại chưa từng để cô trong tim.
Cô không thể tiếp tục với mối tình này nữa nên quyết buông bỏ thế nhưng anh lại đuổi theo.
“Lục Minh Hoài, em mệt rồi.”
“Anh biết.”
“Thế sao anh lại…”
“Cho anh thêm một cơ hội, lần này để anh theo đuổi em, được không?”
Hắn không cảm thấy phiền phức khi phải lấy về một người vợ câm, tuy nhiên vì hiểu lầm mà khiến cho Bắc Quân Thần không ngừng dày vò Kiều Ly.
Hắn xem cô là thế thân, càng căm hận gia đình cô vì dám bày mưu tính kế tiếp cận hắn.
"Trăm phương ngàn kế kết hôn cùng tôi, bây giờ muốn chạy trốn?"
Bắc Quân Thần xé tan đơn yêu cầu ly hôn trên tay thành trăm mảnh nhỏ trước mặt Kiều Ly, sát khí dày đặc kề sát mặt cô mà gầm gừ.
"Không còn cơ hội nữa!"
Châu Hải Nhan đã từng nghĩ rằng những ngày gặp được Trình Dực chính là chuỗi ký ức hạnh phúc nhất mà cô từng có, và cũng chỉ vì muốn được ở bên cạnh hắn, cô đã chấp nhận cất giấu thứ tình cảm đơn phương này ở trong lòng.
Thế nhưng sau khi Châu Hải Nhan biết được những điều tốt đẹp mà Trình Dực mang đến chỉ là vì cô có gương mặt giống với người trong tim của hắn, vào cái ngày đó, thế giới nhỏ của Châu Hải Nhan dường như vỡ ra hàng trăm mảnh.
Và rồi giây phút mà hắn nhận ra là cô đang muốn chạy trốn, Trình Dực cũng chẳng ngần ngại để cho Châu Hải Nhan biết được bộ mặt thật sự của mình, rằng hắn không hề tốt lành như những gì mà cô từng thấy.
Trình Dực làm mọi cách để giữ cô bên cạnh, kể cả việc phá hủy cuộc sống của cô và giam cầm cô trong ngục tù của hắn.
Trình Dực còn muốn nhắc nhở cho cô biết một điều, vĩnh viễn cả cuộc đời này Châu Hải Nhan cũng không còn khả năng trốn chạy khỏi hắn một lần nữa.
Tưởng Tuyết Hân, tôi không phải là kẻ rộng lượng, càng không phải kẻ dễ dàng buông tay.
Lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng tôi chấp nhận để em rời xa. Nếu em còn muốn quay trở lại, Lệ Thương Trì này sẽ cho em thấy, cuộc đời em ngẩng đầu lên chỉ toàn là hố đen.
"Tưởng Tuyết Hân, tôi xác nhận rằng đã không còn tình cảm với cô nữa."
"Không sao... Không sao cả, chỉ cần em yêu anh là được rồi."
...
"Lệ Thương Trì, tôi muốn ly hôn, xin anh... Tôi sẽ không cố chấp thêm nữa... Xin anh buông tha cho tôi..."
"Tưởng Tuyết Hân, em nghĩ xem? Tôi có thể buông tha cho em được hay không? Ngoan ngoãn sinh con cho tôi đi."
“Chú không muốn cháu bám lấy chú nữa, đúng không?”
“Còn phải hỏi sao?” Nghiêm Kình cười khẩy một tiếng, giật tay về.
“Vậy… Chúng ta thử thách không chú?”
“Lại muốn giở trò gì?”
Thượng Quan Uyển mím mím môi giấu đi nụ cười đắng, nhàn nhạt đưa ra mong muốn của mình.
“Nếu trong một tháng, cháu không thể khiến chú “yêu” cháu, thì cháu sẽ tự động rời đi, có được không?”
“Cháu tự đánh giá cao mình quá nhỉ?”
“Chỉ một tháng thôi mà? Chú sợ cái gì? Không lẽ…”
“Không lẽ là sợ chú yêu cháu à?”
Chẳng biết là nói trúng tim đen, hay là nói phải lời không nên nói mà gương mặt của Nghiêm Kình tối sầm lại, hắn nghiến răng hạ quyết tâm cùng con nhóc không biết trời cao đất dày này mà chơi trò “trẻ con”.
“Được, một tháng, chỉ có một tháng, nếu sau một tháng tôi không động lòng, thì cút khỏi mắt tôi.”
Đối với Tuệ Yên, Cảnh Ngạo là người đàn ông cô thầm yêu suốt năm năm và đối với hắn Tuệ Yên cũng là ngoại lệ duy nhất, tuy nhiên hắn không cho phép cô tiến thêm một bước nữa.
Thế nhưng lúc cô bỏ đi thì hắn không đồng ý, cô yêu người khác thì hắn ghen, đến mức xem cô như chim hoàng yến mà nhốt trong lồng son.
Trước đó:
“Yên Nhi, nếu cháu không chịu thu lại tình cảm của mình, tôi sẽ c/ắt đứt quan hệ với cháu!”
...
“Dù cháu có l/ột sạ/ch đ/ồ đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không chạm một ngón tay vào c/ơ th/ể của cháu!”
...
“Yên Nhi, tôi nói cho cháu biết, trừ khi ông đây là cầm thú thì mới đi quan hệ tình dục với cháu, biết chưa?!”
Sau này:
“Muốn đoạn tuyệt với tôi? Em đừng có mơ!”
…
“Yên Nhi, ông đây “muốn” em đến điê/n rồi!”
…
“Bé con, hình như tôi quên mất cách đánh vần từ “cầ/m th/ú” rồi, em dạy cho tôi được không?”
Cô là một giảng viên gương mẫu, ngày ngày đều đến giảng đường đúng giờ, giảng dạy vô cùng hăng say.
Cơ mà đó là chuyện của ban ngày…
Vào ban đêm: “Đan Đan cậu tới trễ quá đấy!”
“Sao nào, mất kiên nhẫn như thế làm gì? Bà đây bận soạn giáo án.”
Diện mạo lúc này khác hoàn toàn với lúc ở giảng đường, nhạc xập xình vang lên khắp nơi, không gian nhấp nháy ánh đèn. Khước Ẩn Đan tay cầm một ly rượu, tà váy xẻ mạnh đến tận đùi trên.
Cô là khách vip của quán bar này, có thể nói ban ngày làm nữ chính ôn nhu trên bục giảng, ban đêm làm phú bà trẫy hội ở hộp đêm.
Mọi khi đi chơi đến đêm chẳng bị làm sao, nay không hiểu khéo thế nào sáng lại tỉnh dậy chung giường với một gã đàn ông.
“Mẹ ơi, bị lọt vào đa vũ trụ rồi hả?”
Hắn sau một đêm bị ăn sạch, người trước mặt lại còn muốn trốn. Cốt Nghiêm Thần không thèm mở mắt hắn muốn xem cô chạy đi đâu cho thoát.
Ẩn Đan mở nhẹ cánh cửa, cô ngẩng đầu nhìn thấy bốn tên đàn ông cao lớn bậm trợn: “Cô gái! Tính chạy đi đâu hả?”
Cô nhóc bị họ dọa cho một phen, hồn vía chẳng còn nhanh chân nhảy tọt lên giường chùm chăn lại.
Lúc xoay đầu sang mới thấy “Tan vật” mà đêm qua cô đã sử dụng. Miệng vô thức mà thốt lên.
“Chu choa, to vậy sao.”
…
Hắn phía trên cười khẩy, tay cầm thẻ giảng viên của cô.
“Khước Ẩn Đan, một là em chịu trách nhiệm với “thằng nhỏ” của ông đây, hai là tôi đem clip hôm qua em ngồi trên thân tôi mà nhún nhảy cho cả giảng đường xem.”
Cô lập tức đứng thẳng thóm dậy, cầm ví rút một sấp tiền dày cộm ném cho hắn.
“Đây… xem…xem như tôi bao anh một đêm.”
“Nhiêu đây không đủ, tôi là trai tân đó.”
Cô là một giảng viên gương mẫu, ngày ngày đều đến giảng đường đúng giờ, giảng dạy vô cùng hăng say.
Cơ mà đó là chuyện của ban ngày…
Vào ban đêm: “Đan Đan cậu tới trễ quá đấy!”
“Sao nào, mất kiên nhẫn như thế làm gì? Bà đây bận soạn giáo án.”
Diện mạo lúc này khác hoàn toàn với lúc ở giảng đường, nhạc xập xình vang lên khắp nơi, không gian nhấp nháy ánh đèn.
Khước Ẩn Đan tay cầm một ly rượu, tà váy xẻ mạnh đến tận đùi trên.
Cô là khách vip của quán bar này, có thể nói ban ngày làm nữ chính ôn nhu trên bục giảng, ban đêm làm phú bà trẫy hội ở hộp đêm.
Mọi khi đi chơi đến đêm chẳng bị làm sao, nay không hiểu khéo thế nào sáng lại tỉnh dậy chung giường với một gã đàn ông.
“Mẹ ơi, bị lọt vào đa vũ trụ rồi hả?”
Hắn sau một đêm bị ăn sạch, người trước mặt lại còn muốn trốn. Cốt Nghiêm Thần không thèm mở mắt hắn muốn xem cô chạy đi đâu cho thoát.
Ẩn Đan mở nhẹ cánh cửa, cô ngẩng đầu nhìn thấy bốn tên đàn ông cao lớn bậm trợn: “Cô gái! Tính chạy đi đâu hả?”
Cô nhóc bị họ dọa cho một phen, hồn vía chẳng còn nhanh chân nhảy tọt lên giường chùm chăn lại.
Lúc xoay đầu sang mới thấy “Tan vật” mà đêm qua cô đã sử dụng. Miệng vô thức mà thốt lên.
“Chu choa, to vậy sao.”
…
Hắn phía trên cười khẩy, tay cầm thẻ giảng viên của cô.
“Khước Ẩn Đan, một là em chịu trách nhiệm với “thằng nhỏ” của ông đây, hai là tôi đem clip hôm qua em ngồi trên thân tôi mà nhún nhảy cho cả giảng đường xem.”
Cô lập tức đứng thẳng thóm dậy, cầm ví rút một sấp tiền dày cộm ném cho hắn.
“Đây… xem…xem như tôi bao anh một đêm.”
“Nhiêu đây không đủ, tôi là trai tân đó.”