Chương 3: 22cm

“Của tôi 22cm, phù hợp điều kiện của em chưa? Phía sau là giường King Size, đủ để cho em một đêm khó quên trước khi kết hôn.”

 

Nhạc Thanh mặt ngớ tai ù, lắc đầu cười trừ, tự mình lẩm bẩm tự mình nghe: “Chắc là lỗ tai có vấn đề rồi, phải về khám thôi.”

 

Xong ngẩng đầu nói với hắn.

 

“Thiếu tướng, chúng ta ra ngoài thôi, tiểu tam còn bảo anh ta lâm trận ngắn lắm, năm phút là quá đát rồi, không ra thì không kịp bắt gian đâu.”

 

Nhạc Thanh nắm lấy tay áo của người đàn ông kéo ra khỏi phòng, nào ngờ còn chưa bước được hai bước đã bị hắn lôi lại.

 

“Không cần phải ra, một lát nữa tự có video cho em làm bằng chứng với gia đình hai bên.”

 

“À… Vậy cảm ơn anh.” Nhạc Thanh vẫn đang suy nghĩ, lại nghe thấy giọng của người đàn ông kia nói tiếp: “Bây giờ em xông qua bên đó, hai người bọn họ nhất định sẽ trốn, không nói tới chất lượng quay video kém, không nhìn rõ mặt, rất dễ bị lật ngược tình huống.”

 

“Thiếu tướng nói cũng đúng…”

 

“Thế nên em chỉ cần ở yên trong này, một lát sẽ tự có video full HD không che gửi đến mail của em, chịu không?”

 

“Tiện lợi vậy sao? Vậy cảm ơn anh trước ạ…” Nhưng mà hình như có cái gì đó sai sai, nhưng mà sai ở đâu nhỉ? Nhạc Thanh nghĩ mãi cũng không ra.

 

Bỗng dưng cơ thể bị người đàn ông trước mặt lấn tới, ép cô lùi về bức tường sau lưng, ngay lúc này Nhạc Thanh mới phát hiện ra bản thân mình đang ở trong phòng khách sạn chỉ với một người đàn ông.

 

Sau lưng còn nghe thấy tiếng da thịt va chạm cùng tiếng rên rỉ thất thanh của phụ nữ vang vọng bên tai, người đàn ông trước mặt thì tuấn soái, lãng tử vô cùng, càng bị hắn áp sát, mùi hoocmon nam tính càng rõ ràng vờn quanh mũi cô.

 

Không khí lúc này… Thật sự là vô cùng ái muội!

 

“Thiếu… Thiếu tướng, anh… anh tính làm gì vậy?!”

 

“Nói tiếp chuyện ban nãy đi.” Giọng của hắn dường như khàn hơn vừa rồi.

 

“Chuyện… Chuyện gì nhỉ?”

 

“Đừng có giả ngu, ở đây có một cây hàng 22cm, có muốn ‘c.h.ơ.i’ không nói mau?!” Đầu óc của cô dường như không tiếp nhận được nổi nữa, cô nhầm rồi đúng không?

 

Sếp của cô không phải người cục súc và… Và thô thiển thế này cơ mà?!

 

Ấn tượng của cô về hắn chính là một mỹ nam soái khí ngập trời nhưng đáng tiếc, bị liệt cơ mặt!

 

Cho nên sau khi nghe hắn nói ra từ “chơi”, Nhạc Thanh như muốn té xỉu đến nơi.

 

“Thiếu… Thiếu tướng… Vừa… Vừa rồi là tôi vạ miệng nói linh tinh… Hơn… Hơn nữa… Chúng ta là cấp trên và cấp dưới.... Không… Không thể…” Nhạc Thanh căng thẳng đến mức lắp ba lắp bắp nói không rõ lời, lại còn run run như sắp khóc tới nơi.

 

“Ồ?” Người đàn ông nhíu mày, giọng nói dường như đanh lại: “Nói được nhưng không làm được lại là tác phong của một y tá trong quân đội đây hửm?”

 

“Đáng tiếc cho em, quân nhân chúng tôi không nói hai lời, vào tai lời đầu, lời sau gió bay!”

 

“Tôi… Tôi…” Nhạc Thanh chết mất, cô sắp khóc tới nơi rồi, hôm nay đi bắt gian không nhìn ngày nên mới thế này đúng không?!

 

Người đàn ông tự dưng tách cô ra, hắn khôi phục lại dáng vẻ nghiêm chỉnh, lãnh đạm ban đầu, lạnh nhạt đánh giá: “Cô ở đơn vị nào? Tác phong lưỡng lự thế này nhất định phải xem xét lại.”

 

“Á! Khoan đã, khoan đã!” Nhạc Thanh vội vàng ôm lấy cánh tay hắn, trần đời cô sợ nhất chính là mất việc nha!

 

“Thiếu tướng là tôi sai, là tôi sai… Nhưng tôi không dám… Cái chuyện đó với ngài… Không thể được đâu…”

 

“Vì sao không được? Em chê tôi?”

 

“Không có chê! Chỉ là…” Nhạc Thanh cắn môi tới mức sắp bật máu đến nơi rồi, sau đó liền bật khóc: “Chỉ là ngài đẹp quá… Như mặt trời vậy, tôi không dám mơ tới cái đó đâu… Huhu… Thiếu tướng đừng dọa tôi mà…”

 

Nhìn cô gái nhỏ thành thật như vậy, người đàn ông rốt cuộc mới cười được một tiếng, hắn quay lưng lại, đem cô áp sát vào bức tường, ghé sát tai cô nhỏ giọng hỏi: “Nghe những âm thanh này, em có cảm giác gì?”

 

Ưm… ưm… a…

 

Lỗ tai áp sát vào bức tường cho nên những âm thanh phóng túng, d.â.m đ.ã.n.g này cứ vang lên bên tai cô không ngừng, tự dưng dưới chân lại thấy ngứa ngáy khó chịu.

 

Nhạc Thanh cắn môi né tránh: “Tôi… Tôi không biết…”

 

“Thế nghe rồi, thấy thế nào?” Hắn càng lúc càng lấn tới.

 

“Thấy… Thấy tức giận.”

 

“Thế làm em kêu lớn hơn, kêu hay hơn như vậy thì còn tức giận không?”

 

Nhạc Thanh căng não, nuốt nuốt nước miếng, ráng nặn ra một nụ cười méo mó: “Ngài… Ngài thật biết nói đùa quá…”

“Vậy lên giường đi, tôi cho em biết rõ tôi có đang nói đùa hay không?”

Nhận xét về 22cm