Chương 5: Ai mới vừa đưa em về?

“Lucas! Mày nói khùng nói điên cái gì ở trên sóng truyền hình vậy hả?! Lỡ Chi Chi nghe thấy thì tính làm sao?! Dù không phải do mẹ sinh ra nhưng con bé đã sống với mày suốt mười bốn năm, mày xem nó là không khí à?!”

“Mẹ nói cho mày biết! Để ba với mẹ về mà thấy Chi Chi buồn thì mày liệu hồn!”

Nghe giọng nói của Chúc Dung Ly vọng lại ở đầu dây bên kia, Đàm Tưởng Văn quả thật nói không nên lời.

“Nhưng mẹ à, con mới là con trai của mẹ mà? Sao mẹ lại thương con bé đó hơn con?”

“Bao giờ mày mặc váy, chơi búp bê đi rồi đến lúc đó mẹ thương mày!” Nói dứt câu, Chúc Dung Ly còn hừ lạnh một tiếng rồi tắt máy.

Nhìn màn hình di động đã tối đen, Đàm Tưởng Văn khẽ day nhẹ thái dương, anh biết nếu trả lời như thế trên sóng truyền hình thì kiểu gì cha mẹ cũng nhìn thấy rồi hỏi tội.

Vả lại, sự mâu thuẫn của Đàm Tưởng Văn đối với gia đình không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Mười bốn năm trước, khi cha mẹ vừa mới đem Nhạc Chi về, anh đã không chấp nhận thì dù có là mười bốn hay hai mươi bốn năm sau, quyết định của anh cũng sẽ không thay đổi.

Cô không thể trở thành em gái của anh! Trước kia Đàm Tưởng Văn có thể nhắm mắt miễn cưỡng gật đầu, nhưng bây giờ thì không! Có chết cũng không đồng ý.

Ngay vào lúc đó, trợ lý của Đàm Tưởng Văn cũng vừa vặn mở cửa bước vào, đi đến bên cạnh anh.

“Thiếu gia, lai lịch của nam sinh đưa đón tiểu thư, em có điều tra được rồi…” Tiểu trợ lý nhìn sang mới thấy Đàm Tưởng Văn đang đọc kịch bản, nghĩ anh đang bận thế nên vội vàng đổi lời: “Ấy… Vậy thôi em đợi khi nào anh rảnh…”

“Không cần, bây giờ cứ nói đi.”

“Dạ.” Chu Cẩn khẽ hắng giọng một tiếng: “Thiếu niên đó là Tống Huyền Tây, là nhị thiếu gia của nhà họ Tống ạ, lớn hơn tiểu thư hai tuổi, hiện tại đang học năm ba cùng trường với tiểu thư.”

“Em nghe nói, Tống Huyền Tây đưa đón Chi Chi là vì đảm nhiệm việc coi sóc cho tiểu thư, tạm thời vẫn chưa thấy dấu hiệu mờ ám, nhưng mà tiếng tăm của cậu ta ở trường Đại Học cũng lớn lắm, nghe nói là nam vương rất có tiếng đó ạ.”

Đàm Tưởng Văn nhíu mày liếc nhìn sang bên cạnh: “Ngoại hình thế nào?”

Chu Cẩn liếm môi, lấy điện thoại mở ảnh cho anh xem: “Cũng gọi là có nhan sắc đó anh.”

Đàm Tưởng Văn quét mắt chỉ một lần liền bĩu môi không nhìn đến nữa: “Còn chẳng bằng con Lu nhà tôi.”

Lại dừng một đoạn mới nói thêm: “Dù gì cũng là giống đực, quan sát kỹ một chút.”

“Dạ.”

“Hôm nay tôi còn lịch trình gì không?”

“Dạ tầm ba mươi phút nữa chụp ảnh cho bìa tạp chí nữa là xong rồi ạ.”

“Ừ.”

Sau khi hoàn tất lịch trình trong ngày, Chu Cẩn lái xe đưa Đàm Tưởng Văn về.

Anh lên đến căn hộ, mở cửa ra, trong nhà vắng vẻ cũng chẳng có một bóng người. Niệm Văn đi làm chưa về, trong tin nhắn, Niệm Văn còn bảo hôm nay sổ sách giấy tờ rất nhiều, thế nên có lẽ sẽ về trễ. Còn Nhạc Chi thì… Đàm Tưởng Văn liếc mắt nhìn đồng hồ, có lẽ khoảng chừng hai tiếng nữa cô sẽ tan học.

Anh quay người đi vào phòng ngủ, thay tạm một bộ đồ rồi mở cửa bước vào phòng GYM cá nhân.

Đàm Tưởng Văn không muốn phiền phức, thế nên thay vì đến câu lạc bộ GYM cao cấp, anh lại tự chuẩn bị hẳn một phòng GYM cá nhân trong căn hộ của mình.

Khoảng hơn hai tiếng sau, Chu Cẩn lại gọi đến cho anh, thậm chí còn gửi vào khung chat một đoạn clip ngắn.

“Thiếu gia, Chi Chi mới vừa ngồi lên xe của Tống Huyền Tây, chắc khoảng chừng mười lăm phút nữa là đến tiểu khu đấy ạ.”

Ánh mắt của Đàm Tưởng Văn lập tức tối lại, anh đáp một tiếng “ừ” rồi đưa tay bấm tắt cuộc gọi, cơ hàm ngay sau đó cũng nghiến chặt,

Con bé lại leo lên xe của thằng nhãi đó lần nữa.

Đàm Tưởng Văn cũng không thể cứ để chuyện này tiếp tục diễn ra như vậy được nữa. Lần này bắt buộc phải nhắc nhở cô, trước khi để kẻ khác đến cướp mất bẹ cải trắng mà anh đã chăm bẵm suốt bao nhiêu năm.

Anh biết Nhạc Chi xinh đẹp.

Từ năm cấp ba, Nhạc Chi đã được rất nhiều nam sinh để mắt đến, thậm chí còn chạy tới nhà tìm cô, nhưng rốt cuộc đều bị Đàm Tưởng Văn dọa cho một trận, sợ tới mức không dám đến gần Nhạc Chi nữa.

Suốt những năm tháng trưởng thành cô gần như là bị anh kiểm soát, đến mạng xã hội anh cũng không cho phép cô sử dụng. Thế nên đối với những thứ ở ngoài kia, cô y hệt như một tờ giấy trắng.

Bây giờ tiếp xúc với môi trường Đại Học mới lạ, kể cả là vóc dáng hay gương mặt của Nhạc Chi cũng đều vô cùng xinh đẹp, nhưng kinh nghiệm sống chỉ bằng con số không.

Ngoại trừ kiến thức ra thì trong đầu cô chẳng có gì cả, ngây ngô đến mức dễ dụ, chắc chắn sẽ trở thành con mồi béo bở cho đám nam sinh.

Cùng là đàn ông, Đàm Tưởng Văn làm sao không biết bọn chúng đang ấp ủ ý đồ dơ bẩn gì với củ cải trắng của anh.

Thế nên khi nhìn thấy đoạn video Nhạc Chi ngập ngừng bước lên xe của thằng nhãi đó, anh tức giận đến mức cả gân cũng nổi lên mu bàn tay.

“Đàn anh, anh để em xuống đây là được rồi ạ…”

Tống Huyền Tây đạp chân thắng, anh nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên cất tiếng: “Em đưa điện thoại đây anh mượn một chút.”

Nghe anh nói như vậy khiến Nhạc Chi có chút hoảng hốt, vừa nãy cô đang đi bộ đến ga tàu được một nửa đoạn đường thì bỗng dưng Tống Huyền Tây ở đâu chạy đấy kì kèo mãi mới kéo được Nhạc Chi lên xe.

Bây giờ còn hỏi tới điện thoại như vậy, khiến cô không khỏi dâng lên một trận cảnh giác: “Để làm gì vậy ạ?”

“Anh giúp em cài mật khẩu mà thôi, sẵn tiện chỉ cho em cách liên hệ và đăng nhập vào website của trường, em hạn chế đừng nghịch linh tinh mà chặn nhầm anh lần nữa, thân là người coi sóc cho em, những chuyện này quá đỗi bình thường.”

Tống Huyền Tây nói như vậy, cô mới an tâm giao điện thoại cho anh, anh tháo dây an toàn, chồm người qua chỗ của cô, hành động đến quá nhanh, kèm theo mùi hương nước hoa trên người Tống Huyền Tây khiến Nhạc Chi sửng sốt đến mức cứng đơ người.

Cô căng thẳng nhìn ngón tay của anh vuốt trên màn hình, anh nói: “Mật khẩu là ngày sinh nhật của em, xài điện thoại thì phải cài mật khẩu vào để người khác không thể động chạm vào quyền riêng tư được.”

Tống Huyền Tây nói như thể anh biết được đã có người cố tình xóa và chặn số của anh đi. Anh cũng đã kiểm tra một lượt rồi, Nhạc Chi không có người yêu, thậm chí còn chưa có mối tình đầu.

Tiểu Nhạc Chi ngoan ngoãn gật đầu, thực ra cũng chẳng có ai động vào điện thoại của cô cả.

Anh hai thì sẽ không quan tâm đến chuyện riêng tư của cô rồi, còn anh cả… Nghĩ đến cô là cái gai trong mắt anh như vậy thì chắc chắn sẽ không bao giờ.

Nhạc Chi bước xuống xe, không quên cúi đầu cảm ơn Tống Huyền Tây một tiếng, sau đó chậm rì rì lượn một vòng khuôn viên chung cư rồi mới lề mề đi lên căn hộ.

Anh hai nói hôm nay sẽ về muộn, vậy thì khả năng anh cả đang ở nhà rất cao. Lại nhớ tới những gì mà anh đã nói vào buổi sáng, Nhạc Chi lại càng không muốn phải đối mặt với anh ngay lúc này.

Nhưng nào ngờ, khi cô vừa mở cửa ra thì bóng dáng của anh cả đã ngồi ngay ở trước ghế sofa.

Anh để trần thân trên, phía dưới chỉ có một chiếc quần thể thao rộng thùng thình, toàn thân mồ hôi tuôn nhễ nhại như thể vừa mới ‘liều mạng’ tập luyện xong.

Nhưng Nhạc Chi không để ý chuyện đó, thứ cô để ý là ánh mắt rét lạnh của anh cả đang hướng về phía này.

Một khi anh nhìn cô bằng ánh mắt cô, Tiểu Nhạc Chi liền biết mình đã khiến anh phật lòng rồi!

Cô sợ đến mức run lên bần bật, cổ họng cứng đờ lắp bắp cất giọng.

“Anh… Anh cả ạ.”

“Đàm Nhạc Chi, là ai mới vừa đưa em về?”

Nhận xét về Ai mới vừa đưa em về?