Chương 4: Chi Chi buồn thì mày liệu hồn!

Cô làm sao mà biết được chính Đàm Tưởng Văn là người đã chặn hết mọi liên hệ là con trai. Thậm chí, Nhạc Chi làm sao mà ngờ được, chuyện cô ngồi trên xe của Tống Huyền Tây cũng được người ta báo cáo lại với anh cả.

Sắc mặt của anh ngay lúc này, tối đen chưa từng thấy.

Sau khi đến trường, bạn bè xung quanh ai cũng bâu lại chỗ của Nhạc Chi, ríu rít hỏi cô và Tống Huyền Tây là loại quan hệ gì.

“Nhạc Chi, cậu và anh Tống đang ở bên nhau đó à?”

“Vừa nãy ai cũng thấy cậu bước ra từ xe của anh ấy, cảm giác thế nào hả? Có phải là ngồi trên Ferrari thích lắm đúng không?! Anh Tống là phú nhị đại hàng thật giá thật đấy!”

Đối diện với những ánh mắt tò mò thăm hỏi, thậm chí còn xen lẫn ganh ghét đố kỵ khiến Nhạc Chi có chút ngột ngạt khó thở.

Cái gì mà Ferrari, cái gì mà phú nhị đại, nghe thấy những lời nói đó, đầu óc của cô không khỏi quay cuồng.

Nhạc Chi nuốt khan một ngụm, dè dặt hỏi lại.

“Thật sự đáng gờm lắm sao?”

Thật ra thì Nhạc Chi cũng chẳng biết nữa, cô thấy ở nhà chính, vài năm trước anh cả có đến tận hai ba con xe giống như vậy, nhưng lại bỏ xó không động tới, Nhạc Chi cũng nghĩ rằng đó là loại xe phổ biến trên thị trường.

Thậm chí, cách sống của cha mẹ Đàm và các anh cũng vô cùng đơn giản. Đến cả anh hai cũng có một khoảng thời gian đi làm còn phải ngồi tàu điện ngầm giống như cô.

Từ lúc ngây ngốc được cha mẹ Đàm đem về, cô cứ thế ăn rồi học để báo đáp, đến mức còn chẳng động vào mạng xã hội.

Nghe người ta nói mẹ nuôi dạy múa, còn cha nuôi thì làm công nhân viên chức quốc phòng.

Cô nghĩ cha mẹ nuôi hai anh cũng đã đủ cực nhọc rồi, cho nên mới cố gắng không trở thành gánh nặng.

Dì Lý cũng bảo cha mẹ làm lụng vất vả lắm, đến tận năm cha năm mươi lăm tuổi mới có thể dưỡng sức nghỉ ngơi, đưa mẹ đi du lịch dưỡng già.

Năm đó cô mười ba, còn các anh cũng đã hai mươi, thế nên cha mẹ mới yên tâm để cô lại cho hai anh chăm sóc.

Chứ… Nhạc Chi làm gì biết được “công nhân viên chức quốc phòng” mà dì Lý nói lại là “Tổng Tư Lệnh” và anh hai Đàm Niệm Văn của cô cũng nối nghiệp cha.

Chỉ là không đi theo quân đội, anh đang từng bước thăng tiến, có chỗ đứng vững chắc trong Bộ Ngoại Giao.

Khoảng thời gian anh phải đi tàu đó là vì bị cha phạt thu xe…

Nhạc Chi thật sự chỉ biết mỗi anh cả mà thôi, vì anh là người của công chúng, rất rất rất nổi tiếng. Nổi tiếng đến mức một đứa trẻ bị anh quản giáo không được tiếp xúc với mạng xã hội như cô mà vẫn biết được anh là ai.

Nhìn cô cứ ngơ ngẩn mà vẫn chưa đáp lời, mấy người bạn xung quanh cũng sốt ruột lắm rồi, nắm lấy tay cô lay lắc lần nữa.

“Này! Bộ cậu đăng xuất khỏi server trái đất rồi hay gì vậy?”

Nhạc Chi mới giật mình, cô cười trừ giải thích:

“Đàn anh là người coi sóc cho mình mà thôi, không phải như các cậu nghĩ đâu.”

“Uầy! Sao hay thế? Cậu có biết anh ấy là nam vương của trường không? Cậu may mắn vãi luôn! Bọn mình rút thăm tới kiếp sau chắc cũng không rút ra được anh Tống!”

Dữ vậy cơ à…

Bỗng dưng cùng lúc đó, nữ sinh cả lớp bọn cô đột nhiên reo vang lên thành tiếng rất lớn. À không phải chỉ mỗi một mình lớp của cô, mà nếu không nhầm thì hình như là toàn trường lận.

Lạc Thiển kéo lấy tay cô, đẩy Nhạc Chi đến nhìn vào màn hình điện thoại, gương mặt phấn khởi vô cùng.

“Chi Chi! Trời ơi Ảnh Đế đẹp trai quá! Cậu có biết anh ấy không? Aaaa! Nam thần trong lòng mình, từ lúc ảnh nổi tiếng cho đến bây giờ chưa từng tham gia gameshow nào cả, vậy mà hôm nay lại chấp nhận lời mời tham gia chương trình phỏng vấn!”

Lạc Thiển cứ nói liên miên không ngừng, bàn tay thì nắm lấy áo cô mà giật giật kéo kéo: “Cậu biết chương trình phỏng vấn nghĩa là gì không? Là cậu có thể biết rõ chi tiết hơn về Ảnh Đế đó! Xỉu mất! Xỉu mất thôi!”

Nhạc Chi cũng im lặng nhìn vào điện thoại, thấy gương mặt điển trai quen thuộc của anh cả ở trên truyền hình. Không biết từ lúc nào, khóe môi của cô lại tủm tỉm mỉm cười.

Thật là tự hào biết bao nhiêu, Nhạc Chi cũng rất muốn khoe ra rằng cô là em gái của người này. Còn sống chung một nhà với anh, sớm hôm đều có thể nhìn thấy anh.

Chỉ là có lẽ vẫn không nên.

Người dẫn chương trình đang bắt đầu phỏng vấn, bọn họ hỏi về những thứ mà có khi người làm em gái nuôi của anh giống như cô cũng không hề biết tới.

Thậm chí, vì thế mà Nhạc Chi còn tò mò ngây ngốc lắng nghe nhiều hơn.

Giọng nói của anh cả rất trầm, là minh tinh điện ảnh nhưng dáng vẻ lại không “sặc sỡ” chút nào, anh đơn giản chỉ có áo thun cổ lọ cùng với quần tây, tóc tai được chải chuốt vuốt gel gọn gàng.

Thậm chí, trước ống kính anh cũng cười rất nhiều, rõ ràng anh cả là người ấm áp như vậy.

Bỗng dưng Nhạc Chi lại cảm thấy… Dường như chỉ có riêng một mình cô là bị anh chán ghét đến cùng cực. Nhưng nghĩ lại, anh cả xưa nay vốn dĩ là người trong nóng ngoài lạnh, thế nên Nhạc Chi mới không có buồn nhiều.

Lạc Thiển ngồi chung bàn háo hức đến mức phát điên lên, cho nên cũng chẳng mảy may để ý tới dáng vẻ tủi thân của Nhạc Chi ở bên cạnh.

“Ảnh Đế lên sóng đã đẹp đến mức này thì không biết anh ấy ở bên ngoài còn xuất sắc đến thế nào nữa! Trời ơi nhất định là rất thơm! Rất thơm!!!”

Nhạc Chi tủm tỉm cười mãi, bên tai nghe Lạc Thiển nói như vậy mới vô thức trả lời: “Ở ngoài anh ấy cũng đẹp lắm, còn đẹp hơn trên phim ảnh nữa cơ, vả lại cũng rất thơm, anh ấy là người rất sạch sẽ.”

Lạc Thiển lập tức nghiêng đầu, cô nàng híp mắt nhìn: “Làm sao mà cậu biết? Chi Chi, cậu có cơ hội gặp được anh ấy rồi hả? Khoan đã, lại còn biết tường tận như vậy.”

“À hả?...” Nhạc Chi mới sực phát hiện ra là mình vừa trả lời trong vô thức, cô lúng túng không biết phải tìm lý do gì để đắp vào.

Nói anh ấy là anh trai của mình thì chưa chắc Lạc Thiển đã tin.

Trong khi Nhạc Chi vẫn cuống cuồng tìm lý do, thì cô nàng kia đã hỏi tới, Lạc Thiển sờ sờ cái cằm của mình, chợt nghĩ ra điều gì đó.

“Nhạc Chi, cậu là Đàm Nhạc Chi có phải không? Ảnh Đế tên thật cũng là Đàm Tưởng Văn, chẳng lẽ… Chi Chi! Cậu là em gái của ảnh mà giấu mình đúng không?!”

“...”

Chỉ là Nhạc Chi còn chưa có cơ hội trả lời, Đàm Tưởng Văn ở bên kia màn hình đã giải đáp thắc mắc của Lạc Thiển giúp cô.

Người dẫn chương trình hỏi anh một câu.

“Không biết Ảnh Đế Kỳ Tranh có anh, chị, em gì không nhỉ? Anh có phiền nếu chúng tôi hỏi về chuyện này không?”

Đàm Tưởng Văn lắc đầu, trước khi tham gia chương trình, nhà tài trợ có hỏi anh không được tìm hiểu về chuyện gì hay không.

Đàm Tưởng Văn cũng chỉ bảo, đừng hỏi về các bậc tiền bối thế hệ trước trong nhà anh là được, còn lại thì cứ thoải mái.

Thế nên, đây cũng không tính là câu hỏi phạm luật.

Đàm Tưởng Văn ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời.

“Có, tôi có một người em trai, thông cảm cho tôi chỉ trả lời được đến đây, vì em ấy không muốn người khác tìm hiểu về mình.”

Nữ MC hiểu chuyện cho nên cũng không hỏi thêm quá sâu: “Vậy là sau anh cũng chỉ có thêm một người nữa, đã hết rồi ạ?”

Đàm Tưởng Văn gật đầu khẳng định: “Đúng vậy.”

“Hết rồi.”

Lạc Thiển nghe xong câu trả lời dường như cũng có một chút thất vọng, nhưng chỉ là thoáng qua: “Èo… Vậy là mình đoán bừa rồi, mà cũng đúng! Cậu làm sao có thể là em gái của anh ấy được!”

Nhạc Chi mím chặt cánh môi gượng cười cho có lệ, trong lòng cô sớm đã đắng ngắt, trái tim không ngừng nhói lên.

Cô sống cùng anh cả cũng đã mười bốn năm rồi, những hành động tùy hứng của anh, cô cũng chỉ nghĩ là vì anh trong nóng ngoài lạnh.

Nhưng hóa ra ở trong mắt của anh cả, suốt mười bốn năm qua, anh cũng chưa từng xem cô là em gái của mình.

“Đúng rồi…” Nhạc Chi miệng đắng mắt cay mỉm cười: “Mình nói như thế, là vì nghe được từ một người bạn đã gặp anh ấy mà thôi...”

Đàm Tưởng Văn sau khi trả lời xong câu đó, anh vừa bước vào phòng nghỉ, điện thoại rung lên liên tục.

Là số máy của cha gọi đến? Đàm Tưởng Văn vừa bấm vào phím nghe thì đã bị giọng nói lảnh lót của mẹ mình hét đến điếc cả tai.

“Lucas! Mày nói khùng nói điên cái gì ở trên sóng truyền hình vậy hả?! Lỡ Chi Chi nghe thấy thì tính làm sao?! Dù không phải do mẹ sinh ra nhưng con bé đã sống với mày mười bốn năm, mày xem nó là không khí à?!”

“Mẹ nói cho mày biết! Để ba với mẹ về mà thấy Chi Chi buồn thì mày liệu hồn!”

Nhận xét về Chi Chi buồn thì mày liệu hồn!