Chương 6: Anh cả, Chi Chi sai rồi…

Cô sợ đến mức run lên bần bật, cổ họng cứng đờ lắp bắp cất giọng.

“Anh, anh cả ạ.”

“Đàm Nhạc Chi, là ai mới vừa đưa em về?”

Nhạc Chi khó khăn nuốt khan một ngụm, cô nhìn thấy anh bước tới, khí thế áp đảo vô cùng. Mặc dù Đàm Tưởng Văn chỉ đơn giản là hỏi chuyện nhưng cứ như có một thế lực ngang tàng đè lên người cô, khiến Nhạc Chi đóng đinh tại chỗ.

Vì áp lực từ anh mà cổ họng cô uất nghẹn, chỉ cần Đàm Tưởng Văn nặng giọng một chút cũng đủ khiến Nhạc Chi sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Hiện tại, cô nén nhịn lắm mới không để rơi nước mắt, nhưng vẫn không giấu đi được giọng nói nghẹn ngào.

“Dạ… Là, là đàn anh trên trường ạ… Anh, anh ấy là người coi sóc của em.”

Thế nhưng Nhạc Chi còn chưa được phép nói hết câu, Đàm Tưởng Văn đã kéo tay cô vào trong nhà, cửa chính bị đóng lại, anh nói.

“Đưa điện thoại của em đây.”

Nghe anh đề cập đến điện thoại, Nhạc Chi bỗng dưng cứ như một đứa trẻ vừa giấu giếm chuyện vụng trộm mà căng thẳng, vừa nãy cô còn mới đưa nó cho Tống Huyền Tây.

Mặc dù là vật dụng cá nhân nhưng không hiểu vì sao lại sợ hãi.

Đàm Tưởng Văn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt của anh càng thêm sắc lạnh.

“Vì sao còn lề mề?”

“Dạ, dạ đây ạ.” Tiểu Nhạc Chi run rẩy đến mức tay chân lóng ngóng, vội vàng lấy điện thoại đưa cho anh.

Đàm Tưởng Văn vừa vuốt màn hình lên liền thấy khung mật khẩu hiện ngay trước mặt.

Lần trước mua nó cho Nhạc Chi, anh không hề cài mật khẩu mà con bé cũng là lần đầu tiên sử dụng điện thoại, thế nên không thể nào biết cách cài. Thậm chí lần trước những thứ vụn vặt Nhạc Chi còn phải dè dặt chạy đến hỏi anh, sẵn tiện mượn cớ thu hẹp khoảng cách một chút, còn Niệm Văn thì lại chẳng có lý do gì để động tới.

Mẹ kiếp! Cái thằng chó đó!

Cơ hàm anh lập tức nghiến lại, con ngươi phủ đầy sát khí, anh cúi đầu hỏi cô.

“Nhạc Chi, em dám đưa điện thoại cho người ta?”

Mặc dù Đàm Tưởng Văn hỏi rất nhẹ, thế nhưng trong ngữ điệu của anh giống như ẩn chứa dao găm, áp lực trùng trùng, trái tim cô giống như đã treo lên tận cổ họng, mặt mũi cô trắng bệch.

Cô biết anh cả ghét nhất là đàn ông chạm vào vật dụng cá nhân của cô, nhưng hôm nay cô lại…

“Cái, cái đó em… Không phải.”

Nhạc Chi bấn loạn quá mức mới nghĩ đến chuyện nói dối anh, nhưng thậm chí còn chưa nói được mấy chữ thì đã bị Đàm Tưởng Văn chặn họng.

“Chi Chi, em nghĩ rằng với cái bản lĩnh đó của em cũng có thể qua mặt được tôi?”

“Anh cả… Cái, cái đó… Đàn anh là người coi sóc nên… Chỉ là, giúp em.” Cô thật sự cũng không biết là mình đang giải thích gì nữa, lưỡi của cô giống như bị đông cứng, nước mắt từng giọt từng giọt mất kiểm soát cứ rơi xuống.

Hình như giây phút mà cô đưa điện thoại cho Tống Huyền Tây là cô đã sai lầm rồi.

Đàm Tưởng Văn liền nói tiếp lời của cô.

“Người coi sóc là phải quan tâm đến mức độ đưa đón em sớm chiều vậy hửm? Còn có quyền động vào điện thoại của em hửm? Đàm Nhạc Chi, em có phải đã quên những gì tôi dặn dò em rồi phải không?”

“Tôi nói em từ năm mười sáu tuổi, không được phép tiếp xúc gần với đàn ông!”

“Em bây giờ còn dám ngồi trên xe của thằng khác? Còn không chỉ một lần, sáng nay nó cũng biết đường mà đến đón em, chiều nay còn đưa em về? Em cảm thấy mình đủ lông đủ cánh, bây giờ có thể tự quyết định cuộc sống của em rồi có đúng không?” Anh nghiến chặt hàm răng, gằn giọng một tiếng: “Hay là em muốn yêu sớm?”

Bị Đàm Tưởng Văn mắng không ngớt như vậy, Tiểu Nhạc Chi sợ đến mức mặt mũi lúc trắng lúc xanh, cô chật vật hít sâu một ngụm, cắn chặt đôi hàm răng để ngăn nước mắt lại, mặc dù tầm nhìn đã sớm bị nhòe đi.

“Em không có… Anh ơi, em không…”

Anh đứng sừng sững như bức tường khổng lồ, khiến cô kẹt lại ở giữa lồng ngực của anh cùng với cửa ra vào, áp lực từ ánh nhìn hung hãn đè nặng lên đỉnh đầu, từng tiếng một giống như muốn gột rửa tâm tư của cô.

“Em luôn miệng nói rằng muốn tôi đừng chán ghét em nữa, muốn tôi xem em như em gái mà yêu thương. Nhưng những gì tôi dạy bảo thì em không nghe theo, vì em đủ mười tám tuổi thế nên tôi mới cho phép em sử dụng điện thoại. Em hít thở không khí tự do được rồi liền muốn ngỗ nghịch làm trái lời tôi? Em có biết ở ngoài kia lòng lang dạ sói nhiều như thế nào không hả? Em nghĩ nếu tôi thả em ra ngoài đó, em có thể sinh tồn được hay sao? Em quên mất bản thân mình đang phụ thuộc vào ai rồi à?”

“Nếu em muốn được tự do thích gì làm đó, thì biến đi, đừng có ỉ ôi khóc lóc nói muốn làm em gái của tôi nữa, Đàm Tưởng Văn này không có đứa em gái như vậy!”

Tiểu Nhạc Chi càng nghe anh nói cô lại càng rơi nước mắt, cô gái nhỏ mếu máo chủ động nắm lấy cánh tay của anh.

“Anh, anh cả, Chi Chi sai rồi… Anh cả đừng giận nữa… Đừng giận Chi Chi nữa mà…”

Đàm Tưởng Văn gỡ tay cô ra, dáng vẻ anh chán nản đến mức chẳng còn muốn nói thêm.

“Muốn làm gì thì làm, miễn đừng có làm phiền tôi, thích thì xin phép cha mẹ rồi dọn ra ngoài ở, vậy cũng tốt, đỡ phải ngứa mắt tôi.”

Thái độ của anh càng hờ hững, càng khiến Nhạc Chi sợ đến mặt mũi tái xanh. Mặc dù từ trước anh đã chẳng mấy thân thiết với cô rồi, nhưng anh nghiêm khắc là thật. Vì thế cô mới nghĩ tính tình của anh trong nóng ngoài lạnh, anh lớn hơn cô bảy tuổi thế nên anh biết đâu là tốt - xấu để mà chỉ bảo cho cô.

Sau mười bốn năm, anh cuối cùng cũng đã cố gắng quan tâm cô giống với một đứa em gái rồi, chỉ là anh không nhu hòa như anh hai Đàm Niệm Văn mà thôi.

Thậm chí Tiểu Nhạc Chi còn nghĩ lại, nếu sáng hôm nay cô từ chối Tống Huyền Tây thì có lẽ anh cả đã công nhận cô là em gái của anh với toàn mạng rồi.

Có… Có lẽ vì anh biết chuyện Tống Huyền Tây đưa cô đi, thế nên anh mới tức giận.

Nhạc Chi sợ nhất là bị anh cả bỏ mặc, cô bé hoảng hốt vội vàng chạy theo, còn chưa kịp tháo cả giày ra.

“Anh ơi em sai rồi, em không như thế nữa đâu… Anh ơi, Chi Chi biết sai rồi, Chi Chi không như thế nữa mà… Anh đừng không quan tâm đến em nữa mà.”

“Sau này em sẽ tự đi tàu điện, em không nhận lời của đàn anh nữa… Huhu em biết sai rồi mà.”

Để Nhạc Chi nài nỉ đến mức này, anh cả mới chịu dừng lại, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn đến cô. Thấy trên mặt Nhạc Chi toàn bộ đều là nước mắt, quả thực trái tim anh cũng có chút ngứa ngáy.

Đàm Tưởng Quay quay người lại, bỗng dưng suốt mười bốn năm, bàn tay thô ráp của anh lần đầu tiên xoa lấy đầu cô, anh vuốt ve mái tóc suôn mềm, vân vê nó trong tay, trầm giọng nói.

“Lần sau đừng làm như thế nữa.”

Tiểu Nhạc Chi nghe được câu nói ngắn gọn đó, lòng mừng đến mức nước mắt cứ như đê vỡ mà trào ra.

“Hức… Dạ! Dạ!”

Sau một khoảng yên lặng, bỗng dưng anh nắm lấy cổ tay cô, không nói không rằng kéo cô vào trong phòng khách, Tiểu Nhạc Chi không biết anh muốn làm gì, cô cứ thấp thỏm lo âu, sợ rằng anh lại giận mình.

Cô gái nhỏ bấu lấy vạt áo, rụt rè mím môi bước nhỏ chạy theo anh.

“Anh cả?”

Đến trước ghế sofa, bỗng dưng anh thả tay cô ra: “Chuyện này nếu không phạt em thì em sẽ không biết sợ, tôi muốn em khắc sâu trong đầu, từ nay về sau phải tránh xa đàn ông ra.”

Anh hất cằm, ra lệnh cho cô: “Nằm sấp xuống, nâng hông lên.”

Nhận xét về Anh cả, Chi Chi sai rồi…