Chương 16: Ăn đi, ăn hết thì về.

“Lệ Thiếu không thích phải chờ đợi quá lâu.”

Châu Hải Nhan nghe xong liền ngoan ngoãn ngồi vào trong, cánh cửa xe cũng được đóng lại ngay sau đó. Dù là đã gặp hắn một lần rồi, nhưng đứng trước khí thế bức người, thần thái lãnh đạm của hắn, Châu Hải Nhan liền giống như trở thành một con thỏ nhỏ.

Chỉ biết ngồi nép sát vào cửa xe, gọn gàng nhất có thể, thậm chí hít thở cũng không dám quá mạnh. Hơn nữa Châu Hải Nhan không biết là bọn họ đang đưa cô đi đâu, mà người đàn ông ngồi bên cạnh trước sau cũng không mở miệng lấy một lời, đôi mắt đen tuyền chỉ một mực dán vào máy tính bảng ở trên tay.

Phải khó khăn lắm Châu Hải Nhan mới dám lên tiếng hỏi nhỏ.

“Tôi… tôi có thể hỏi là tiên sinh đang đưa tôi đi đâu không ạ…”

“Một lát sẽ biết.”

“Nhưng… nhưng mà tối nay tôi phải làm thêm…”

Nói đến đây, Trình Dực mới dời mắt ra khỏi máy tính bảng, hắn nghiêng đầu lãnh đạm nhìn cô, bạc môi mỏng khẽ cong.

“Nghỉ đi.”

Châu Hải Nhan ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn hắn, nhưng chạm phải ánh mắt thâm thúy đó, cô lại rụt cổ về: “Nhưng… nếu không làm sẽ không có tiền trả cho ngài…”

“Không cần, tôi tự có cách để em trả lại số tiền đó, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo ý tôi.”

“...”

“Hiểu rồi thì mở miệng ra.”

“Dạ… em hiểu!”

Sau khoảng hơn ba mươi phút chạy xe, chiếc xe cuối cũng dừng lại tại khu thương mại giữa lòng thành phố. Châu Hải Nhan vẫn chưa hiểu được chuyện gì thì người tài xế đã bước xuống mở cửa xe cho cô, còn Trình Dực thì cũng chẳng nói một lời đã sải bước dài đi vào khu mua sắm trước mặt.

Hại cô phải cố gắng lắm mới bắt kịp hắn.

Trình Dực nói gì thì Châu Hải Nhan chỉ biết ngoan ngoãn làm theo, đại khái là hắn giao cô cho các nhân viên trong tiệm, để bọn họ gỡ đi cái vẻ bề ngoài dị hợm này.

Chỉ hơn một tiếng, một Châu Hải Nhan chẳng khác gì là “thằng nhóc” đã biến thành một thiếu nữ thanh thuần, tươi tắn rạng ngời phù hợp với lứa tuổi của cô.

Thậm chí ngay cả Châu Hải Nhan còn chẳng nhận ra mình, cô ngước mắt nhìn lên tấm gương chiếu lại hình bóng của người đàn ông đang ngồi ở ghế sofa phía sau. Hắn từ đầu đến cuối đều không nhìn đến quá trình mà nhân viên làm cho cô, chỉ cho đến khi một nữ nhân viên đến thông báo thì Trình Dực mới ngẩng đầu nhìn lên.

Sâu trong đôi mắt lạnh lùng kia thoáng lộ ra một vẻ hài lòng mà Châu Hải Nhan không thể nhìn thấy. Cô vẫn còn lo lắng rằng bản thân mình không phù hợp với vẻ ngoài này, sợ rằng người đàn ông đó sẽ nhìn cô không vừa mắt.

Trình Dực đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Châu Hải Nhan, hắn vuốt ve mái tóc đã được nối dài của cô, trầm giọng nói.

“Từ nay để tóc dài đi.”

“Vâng…”

“Đi theo tôi.”

Trình Dực chỉ để lại một câu nói như vậy rồi bước chân nhanh chóng rời đi, nhưng sau khi nhận ra cô gái nhỏ sau lưng mình không bắt kịp tốc độ, hắn chỉ có thể bước chậm lại một chút.

“Một lát nữa chỉ cần ngồi bên cạnh tôi, không cần phải để tâm đến ai, rõ chưa?”

“Dạ…”

Sau khi đáp lại một tiếng “dạ”, Trình Dực liền đưa cô đến một bữa tiệc nhỏ, quy mô không quá lớn, đại khái là vì bọn họ muốn tụ tập nên tự làm ra một bữa tiệc.

Và mục đích mà hắn đưa cô đến đây, chỉ là để cho cô được ăn thỏa thích.

Mà Trình Dực xưa nay nổi tiếng không gần gũi với phụ nữ, cũng không một ai biết rằng trái tim hắn vốn dĩ chỉ thuộc về một người, một người con gái mà hắn giữ ở trong lòng.

Vậy mà ngày hôm nay bọn họ lại nhìn thấy một Trình Dực không hề hứng thú với chuyện tình ái lại đưa một cô gái đến bữa tiệc nội bộ.

Khiến cho ai nấy cũng đều nhìn Châu Hải Nhan với một con mắt ngỡ ngàng không thể giấu.

“Đồ ăn ở kia, muốn ăn gì thì cứ lấy rồi lại đây ngồi.”

“Không… không cần đâu… em không đói.” Dù cô có đói đến bục mặt, Châu Hải Nhan cũng không dám lại đó ăn nữa, ngượng đến đỏ mặt mất.

Mà Trình Dực hình như cũng nhìn ra được vấn đề, hắn ra lệnh cho người hầu đem hết các món kia, mỗi món một dĩa để trước mặt cho Châu Hải Nhan.

“Ăn đi, ăn hết thì về.”

“...”

“Bắt buộc phải ăn hết sao…”

“Không hết thì tự đi bộ về.”

Châu Hải Nhan lập tức không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn ngồi một góc ăn, mặc dù bên tai cô vẫn luôn nghe ngóng xem bọn họ nói cái gì, nhưng chung quy lại là cô vẫn không hiểu.

Đến khoảng gần mười giờ tối, Châu Hải Nhan gắng lắm mới ăn gần hết được đống thức ăn này, trời thì cũng đã tối rồi. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô ở ngoài đường đến khuya như vậy.

Mà cũng chẳng cần Châu Hải Nhan phải nói, Trình Dực đã mở lời muốn ra về với bạn bè của hắn.

Còn Châu Hải Nhan thì nhìn những dĩa bánh kem còn thừa mà có chút tiếc nuối, liền lén lút muốn gói nó đem về, mà ai ngờ lại bị Trình Dực bắt gặp.

“Làm gì vậy?”

“Em… em muốn đem về cho em trai của em… thằng bé rất thích bánh kem.” Hơn nữa Tiểu Minh cũng rất lâu rồi chưa được ăn.

Trình Dực cũng chẳng hỏi thêm gì, hắn liền lệnh cho người làm gói thêm mỗi thứ một hộp rồi đưa cho tài xế đem ra xe.

Châu Hải Nhan: “...”

Rồi sau đó cô được đưa trở về nhà, trước khi để Châu Hải Nhan rời đi, Trình Dực có giữ cô lại một chút: “Sau này không cần làm thêm, tiền học và phí sinh hoạt cá nhân của em tôi sẽ hỗ trợ.”

“Em…” Châu Hải Nhan biết hắn sẽ không vui nếu cô từ chối, thế nên cô chỉ đành gật đầu lấy lệ: “Cảm ơn ngài nhiều lắm…”

 

Nhận xét về Ăn đi, ăn hết thì về.