Chương 15: Trình tiên sinh không thích phải chờ đợi quá lâu.

“Dạ đây…”

Sau khi Trình Dực cầm lấy tờ giấy, kính xe cũng đồng thời được hạ xuống, cứ vậy mà không một lời từ biệt đã rời đi, để lại Châu Hải Nhan vẫn còn chưa hết ngây ngốc mà đứng đó như trời trồng.

Mãi đến khi cô về tới nhà rồi, mới tường tận hiểu ra được mọi chuyện.

Vu Mỹ Oánh khi nhìn thấy Châu Hải Nhan quay về, bà ta giống như nhìn thấy được vị cứu tinh mà lao đến ôm cô.

“Con gái… con cực khổ rồi… bọn họ sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa, bây giờ chúng ta được thoải mái rồi!”

“Là sao mẹ?”

“Số tiền nợ đó, toàn bộ đều đã trả hết rồi.”

“Gì cơ?!” Đã trả hết rồi? Châu Hải Nhan sững sờ nhìn mẹ cô, thậm chí là bà nợ bọn chúng bao nhiêu, cô còn chưa biết, vậy mà bây giờ đã trả xong rồi?

Châu Hải Nhan mới nhớ lại người đàn ông bí ẩn kia, hắn vậy mà thực sự là giúp cô… Châu Hải Nhan vốn dĩ cảm ơn hắn chỉ vì hắn đã đuổi tên côn đồ đó đi.

Còn cái tờ giấy mà Trình Dực đưa cho tên côn đồ đó, cô còn không biết đó là gì.

Mãi chìm trong những suy nghĩ, đột nhiên Vu Mỹ Oánh tóm lấy bả vai cô, bà ta bất ngờ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền kia.

“Tại sao nó vẫn còn ở đây? Mẹ tưởng con đưa nó cho bọn chúng rồi?!”

“Mẹ vẫn chưa bỏ cái ý định đó đi hả?” Châu Hải Nhan cáu bẩn hét lên, cô vùng vẫy bước lùi về sau, trong tay vẫn giữ chặt sợi dây chuyền: “Con đã bảo rồi, có chết con cũng không đưa sợi dây chuyền này ra!”

Vu Mỹ Oánh cũng không quan tâm đến, vì tiền nợ đều đã được trả rồi, cho nên bà ta cũng không bắt ép Châu Hải Nhan nữa, mà chỉ hỏi một câu: “Vậy tại sao số tiền đó lại được trả hết? Bọn chúng đã lấy đi cái gì?”

“Chỉ là con được một người lạ giúp đỡ mà thôi.”

“Là ai? Ai giúp con?!”

“Con không biết… con gặp vị tiên sinh đó ở trong hẻm 76… con nhờ ngài ấy cứu, nên có lẽ là ngài ấy đã trả rồi.”

Vu Mỹ Oánh như thể đang nghe được một chuyện vô cùng phi lý, số tiền lớn cỡ đó mà một người lạ mặt chấp nhận trả thay cho Châu Hải Nhan? Đó phải là một nhân vật có tầm cỡ như thế nào chứ?

Không nghĩ là con gái mình vừa gặp được quý nhân, Vu Mỹ Oánh cứ thế hỏi dồn.

“Hải Nhan, con có phương thức liên lạc của người ta không?”

“Không có…”

“Thế anh ta có cho con địa chỉ nhà không?”

“Cũng không…”

“Con không lấy bất kỳ thứ gì để liên lạc hả?!” Đột nhiên Vu Mỹ Oánh nổi giận lên, bà ta giữ chặt vai Châu Hải Nhan: “Sao con có thể để anh ta rời đi như vậy?!”

“Chứ mẹ muốn con phải làm gì?!”

“Ít nhất con phải lấy được số điện thoại của anh ta chứ? Tên đàn ông đó nhất định là có ý đồ với con, nếu con thông minh hơn một chút, nhà chúng ta không cần phải lo về tiền nữa!”

“Mẹ!” Châu Hải Nhan vô cùng ngỡ ngàng sau khi nghe Vu Mỹ Oánh nói ra những lời đó, ý bà ta là cô phải mặt dày đeo bám, câu dẫn người đàn ông đó để hắn ta bao nuôi cô hả?

Chỉ với một đứa nhóc mười bảy tuổi như cô?!

“Con không muốn nói nữa! Tóm lại nhà chúng ta trả được nợ rồi, mẹ để tiền lo cho Tiểu Minh đi học đi, đừng đốt tiền vào cờ bạc nữa.”

Châu Hải Nhan không muốn phải tiếp tục tranh cãi với bà ta, nhắm mắt bịt tai mà ôm cặp leo lên gác.

“Con vừa bỏ mất một cơ hội tốt đó, con biết không hả?!”

“Hải Nhan!”

Kể từ ngày đó, đã một tháng rồi Châu Hải Nhan không thấy người đàn ông đó liên lạc với cô mặc dù là hắn có số điện thoại. Cô thực sự rất muốn cảm ơn hắn, còn nhiều hơn cả một lời cảm ơn sơ xài vào cái đêm hôm đó, nhưng vì không có một phương thức liên lạc nào của hắn, thế nên Châu Hải Nhan cứ mãi day dứt không thôi.

Chuông báo tan trường rồi cũng vang lên, bởi vì ngoại hình lập dị này của mình mà cô không có nổi một người bạn, hơn nữa bọn con trai nghĩ rằng Châu Hải Nhan là LGBT cho nên bọn chúng chơi với cô còn nhiều hơn cả con gái.

Hôm nay vẫn như thường lệ, Châu Hải Nhan sau khi tan học thì chuẩn bị đến cửa hàng làm thêm, nhưng chỉ mới bước chân ra cổng trường thì đã bị một người đàn ông áo đen chặn lại.

Hắn ta không nói gì cả mà chỉ yêu cầu cô đi theo hắn ra đến chỗ đậu xe vắng người. Sau khi thấy chiếc xe đen bóng đó rồi, Châu Hải Nhan mới nhận ra đó là chiếc xe đã đậu trong con hẻm vào cái đêm định mệnh kia.

Tài xế chủ động mở cửa sau cho cô ngồi vào, nhưng Châu Hải Nhan cứ chần chừ mãi mà vẫn chưa động tĩnh gì, thấy vậy tài xế mới hắng giọng một tiếng.

“Trình tiên sinh không thích phải chờ đợi quá lâu.”

Nhận xét về Trình tiên sinh không thích phải chờ đợi quá lâu.