Chương 17: Đúng là vật chất quyết định ý thức mà.

“Em…” Châu Hải Nhan biết hắn sẽ không vui nếu cô từ chối, thế nên cô chỉ đành gật đầu lấy lệ: “Cảm ơn ngài nhiều lắm…”

Khi về đến trước cửa nhà, Châu Hải Nhan chần chừ mãi không dám vào, một phần là vì ngoại hình mới mẻ này, phần còn lại là cô chưa bao giờ đi đâu mà về trễ như vậy.

Nhìn thấy nhà sáng đèn mà Châu Hải Nhan rầu rĩ không thôi, loay hoay mất một lúc vẫn chưa vào, thì bất ngờ lại nghe thấy giọng nói của Châu Tử Minh từ trên cửa sổ của căn gác lửng vọng xuống.

“Mẹ ơi! Chị ba về rồi nè, nhưng mà sao tóc chị dài nhanh vậy?!”

Cuối cùng cũng bị bại lộ, Châu Hải Nhan hết cách đành thở dài một tiếng rồi bước vào, cô đặt túi đồ ăn xuống nhỏ giọng gọi em trai.

“Tiểu Minh, xuống đây ăn bánh kem nè.”

Châu Tử Minh nghe thấy hai chữ “bánh kem” thì hí hửng chạy xộc xuống, Châu Trí Thắng thấy có người về liền vén màn ra ngó thử thì bị vẻ ngoài của Châu Hải Nhan dọa cho sợ, anh ta nhảy xuống giường chạy ra nhìn cho kỹ.

“Trời đất! Mày làm gì cái đầu mày vậy hả?”

“Làm gì là làm gì? Chỉ là bạn rủ đi làm tóc thôi…”

Mà Vu Mỹ Oánh đang lim dim ngủ nghe thấy Châu Hải Nhan bảo đi làm tóc cũng phải ngồi dậy ra xem thử, ai ngờ đến cả bà ta còn phải ngạc nhiên.

“Cái gì đây?!”

“Không… không có gì cả, bạn con rủ đi làm tóc, còn đồ là bạn con cho mượn, vì… vì hôm nay lớp có liên hoan!”

“Vậy à?”

Vu Mỹ Oánh đa nghi mất một lúc, nhưng cảm thấy cái lý do cũng hợp lý, tuổi trẻ mà ai chẳng có nhu cầu làm đẹp, thế nên Vu Mỹ Oánh cũng không hỏi nữa, lại quay trở về phòng ngủ, còn Châu Trí Thắng thì bụng đói cồn cào nên cũng chẳng quan tâm gì đến cô nữa, ngồi lên bàn ăn thức ăn mà cô đem về.

Thoát được một kiếp nạn, Châu Hải Nhan len lén thở dài một tiếng, Châu Tử Minh thấy chị mình có chút phiền lòng và tất nhiên là thằng bé cũng nhận ra, mới nhích lại gần cô nhỏ giọng an ủi.

“Chị mệt lắm hả? Chị muốn ăn với Minh Minh không?”

“Minh Minh cứ ăn đi, chị no rồi, ăn xong nhớ dọn dẹp đó biết chưa?”

“Dạ.”

Nói rồi Châu Hải Nhan rời đi tắm rửa thay đồ rồi leo lên gác học bài, phải đến tận gần một giờ sáng cô mới có thể ngủ được.

Qua những ngày sau đó, tần suất Trình Dực tìm đến cô mỗi ngày một nhiều, mới ban đầu thì khoảng một tuần hắn sẽ gặp cô một lần. Nhưng tiền sinh hoạt hằng ngày vẫn đều đặn chuyển vào số tài khoản của Châu Hải Nhan.

Dần dần khoảng cách giữa các lần gặp ngắn lại, đến bây giờ thì cứ cách một ngày là Trình Dực lại đón cô ở sau cổng trường.

Mỗi lần đón thì hắn lại chuẩn bị một bộ trang phục khác nhau đưa cho Châu Hải Nhan thay ra, và lần này cũng giống như mọi ngày.

“Thay đồ đi.”

Cô vốn dĩ cũng chẳng nghĩ nhiều, cứ ngoan ngoãn nhận lấy đồ rồi thay theo ý hắn, nhưng trang phục mà Trình Dực tặng cho cô rất nhiều, nhiều đến mức cô không đủ chỗ để giấu nó đi được nữa.

“Trình tiên sinh… những bộ đồ mà ngài tặng cho tôi vẫn còn rất nhiều… không cần phải mua mới nữa đâu ạ…” Cô sợ sẽ không giấu được nữa, lúc đấy mẹ hỏi lại không biết trả lời thế nào.

Trình Dực không đáp lại câu nói đó, hắn chỉ lẳng lặng quan sát cơ thể của Châu Hải Nhan, một chốc lại liếc mắt nhìn xuống đôi tay nhỏ nhắn nhưng đầy vết thương của cô.

Châu Hải Nhan mới nhận ra là công việc làm thêm dạo này có chút nặng nề, cho nên để lại thương tích không ít, cô liền chột dạ muốn giấu đi đôi tay đầy vết thương.

Ánh mắt của Trình Dực sau khi nhìn thấy hành động của cô càng thêm khó chịu, hắn giật lấy một bên tay cẩn nhận kiểm tra.

“Em vẫn còn đi làm thêm?”

“Em…” Châu Hải Nhan không biết phải nói thế nào, tính khí của người đàn ông này rất khó đoán, sợ rằng cô sẽ chọc giận hắn mất.

“Tiền tôi cung cấp cho em chưa đủ?” Hắn siết chặt bàn tay trắng trẻo của cô, lực đạo không hề nhẹ, lúc đó Châu Hải Nhan mới biết là Trình Dực giận thật rồi: “Nếu không đủ tại sao không nói?”

“Em… không phải, tiền mà ngài cho em không chỗ nào là thiếu cả… chỉ là…” Chỉ là cô lại là người đem thu nhập chính về cho gia đình, mẹ cô - Vu Mỹ Oanh thì vốn dĩ không thể trông đợi gì, bởi vì bà ta là một con nghiện cờ bạc, đến giờ vẫn không thay đổi.

Châu Trí Thắng là người anh cả, nhưng anh ta lười biếng, mặc dù đã ra trường một năm rồi, nhưng vẫn chưa làm ăn gì cả. Còn Châu Tử Minh thì quá nhỏ tuổi, thằng bé chỉ mới lớp năm…

Đó là khoảng phí riêng của gia đình cô, làm sao mà Châu Hải Nhan có thể nói cho hắn cơ chứ? Trình Dực giúp cô đóng tiền học và tiền sinh hoạt tháng là quá đủ rồi, Châu Hải Nhan làm sao dám mong cầu hắn nuôi thêm cả gia đình của cô?

Biết là Châu Hải Nhan sẽ không có ý định nói ra nguyên nhân, Trình Dực trước giờ cũng không hỏi một vấn đề đến lần thứ hai. Thế nên hắn lại trở về dáng vẻ lạnh lùng vốn có.

Sau khi bắt buộc Châu Hải Nhan “không được làm thêm nữa!” thì qua đến ngày hôm sau, số tài khoản của cô lại được cộng thêm hơn năm mươi triệu.

Châu Hải Nhan nhìn dòng thông báo đó mà không khỏi não nề.

Trình Dực, hắn cũng tinh ý thật…

Về sau cuộc sống của bọn họ đỡ cực khổ hơn một chút, âu cũng là vì có sự giúp đỡ của Trình Dực đấy thôi. Mà mẹ cô dường như cũng đã biết chuyện, có một lần Châu Hải Nhan phát hiện ra tủ đồ của mình bị lục lọi, những bộ váy mà cô cất giấu từ trước đến nay đều bị phát hiện.

Cô biết là chỉ có mẹ chứ không ai, nhưng Vu Mỹ Oánh vậy mà cũng chẳng hỏi đến, ngược lại thái độ của bà ấy đối với cô bỗng dưng tốt hơn rất nhiều.

Châu Hải Nhan tất nhiên là hiểu được lý do chứ.

Đúng là vật chất quyết định ý thức mà…

Nhận xét về Đúng là vật chất quyết định ý thức mà.