Chương 7: Đừng có làm chướng tay tôi.

Đến trước ghế sofa, bỗng dưng anh thả tay cô ra: “Chuyện này nếu không phạt em thì em sẽ không biết sợ, tôi muốn em khắc sâu nó trong đầu, từ nay về sau phải tránh xa đàn ông ra.”

Anh hất cằm, ra lệnh cho cô: “Nằm sấp xuống, nâng hông lên.”

Nhạc Chi mím môi trân mắt nhìn anh, vạt áo sơ mi trên người sắp bị cô vò đến nhàu nát mất rồi. Cô không hiểu chữ “phạt” trong lời nói của anh mang ý gì, thậm chí suốt mười bốn năm qua anh cả cũng chưa từng phạt cô.

Thế nên hôm nay nghe thấy như vậy, Nhạc Chi không khỏi có chút lo âu.

“Anh ơi, em…”

Chỉ là chỉ mới thốt lên ba chữ như vậy, anh cả lại nhướng mày nhìn cô, ánh mắt của anh sâu lại.

Nhạc Chi lo sợ sẽ khiến anh nổi giận lần nữa, thế nên vội vàng bước tới nằm sấp xuống ghế Sofa, cô ôm chặt túi xách trong ngực, vừa thấp thỏm vừa lo âu.

Không biết anh cả sẽ phạt ra làm sao.

Vừa nuốt xuống một ngụm nước bọt, Nhạc Chi lại nghe thấy giọng nói của anh vọng lại bên tai: “Còn thiếu, co gối, nâng hông lên.”

Cô cắn môi, mặc dù biết sẽ làm ra loại tư thế xấu hổ, nhưng so với chuyện thẹn thùng thì Nhạc Chi lại sợ anh cả sẽ giận nhiều hơn.

Những ngón tay thon mảnh siết chặt lấy túi xách, không dám mặc cả thêm điều gì mà ngoan ngoãn nâng hông lên.

Trái tim của cô lúc này gần như đang treo trên cổ họng, Nhạc Chi vừa liếc mắt liền thấy anh quỳ một gối lên ghế Sofa.

Trong phút chốc cô còn đang tự hỏi anh cả muốn làm cái gì thì đột nhiên một tiếng “chát” thất thanh vang lên, kèm theo đó là cơn đau dữ dội truyền tới từ nơi tròn trịa bên dưới.

Nhạc Chi trừng lớn hai mắt, cánh môi mềm bị hàm răng vô thức cắn lấy, lực tác động của anh không nặng cũng không nhẹ, nhưng đủ để cơ thể cô đẩy về phía trước, da thịt truyền đến cảm giác nóng đau.

“Ức…”

Nhạc Chi không dám kêu ra thành tiếng, cô cũng không nghĩ đến anh cả sẽ phạt cô bằng cách thức này. Nó quá mức xấu hổ, Nhạc Chi cũng đã mười tám tuổi rồi, cô thực sự chưa hề nghĩ rằng mình vẫn sẽ bị đánh mông giống với một đứa con nít như vậy.

Không để Nhạc Chi có dư thời gian suy nghĩ, cái vung tay kế tiếp đã nối tiếp giáng xuống mông cô một tiếng “chát”, kèm theo đó là mệnh lệnh từ anh: “Đếm đi, mười cái, vừa nãy tôi đánh đã một cái rồi.”

“Hức!...” Cô gái nhỏ cắn môi, nấc lên thành tiếng, nước mắt bắt đầu rơm rớm trên mi.

Lần này thực sự đau rồi, da thịt của cô mỏng, mà sức lực của anh lại chẳng hề nhẹ một chút nào. Nhạc Chi thậm chí còn có cảm giác mông của mình bị anh đánh mới đến lần thứ hai mà đã sưng đỏ lên.

Cho đến khi tiếng “chát” thứ ba rơi xuống, nước mắt từ bên trong hốc mắt bất ngờ trào ra, giọng nói âm trầm của anh cứ thế trượt vào bên tai.

“Em không đếm? Tôi sẽ tính lại từ đầu.”

“Hức, hức… Bốn, là bốn…”

“Không phải, đếm lại từ đầu!” Vừa dứt lời, Đàm Tưởng Văn liền vung tay một cái: “Một!”

Gương mặt kiều diễm ngay lúc này chỉ thấy toàn là nước mắt, đôi hàng mi gắt gao nhắm chặt, anh vừa vung tay xuống, hàng mi cong liền run lên bần bật, phiến môi anh đào cũng gắt gao mím lại. Nhạc Chi bé nhỏ vừa nức nở siết chặt túi xách, vừa nghẹn ngào đếm số trong miệng.

“Hức, hai… Anh, anh ơi… Em đau…”

Nhạc Chi ở trong tư thế này không thể nhìn thấy sắc mặt của anh ra làm sao, nhưng có lẽ hiện tại anh phải tức giận lắm. Lực đánh không biết là vì anh cố tình dồn xuống hay vì mông cô vốn đã sưng lên. Nên Đàm Tưởng Văn càng vung tay, Tiểu Nhạc Chi càng thêm đau, đau tới mức khiến cô loạng choạng suýt chút nữa đã ngã xuống sofa.

Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói của anh đang cảnh cáo mình.

“Quỳ cho vững, em mà ngã xuống thì đếm lại từ đầu.”

Nhạc Chi hít vào một ngụm, nước mắt cùng nước mũi thấm đẫm cả gương mặt, gò má của cô ửng lên đỏ hồng, bắp đùi run run vì cơn đau mà sợ mình không đứng vững.

Đến cú vung tay thứ năm, sắc mặt của Nhạc Chi vì ê ẩm mà trở nên trắng bệch, cô nức nở cất giọng nài nỉ anh.

“Anh ơi, em biết sai rồi, em sẽ không như thế nữa đâu, huhu…”

“Anh cả, có thể, có thể nhẹ lại một chút được không? Hức hức…”

“Không thể.” Anh nhàn nhạt trả lời, cái vung tay tiếp tục giáng xuống, Tiểu Nhạc Chi đã khóc nấc lên thành tiếng: “Một là em quỳ vững và đếm số, hoặc không, tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu.”

“Huhu…” Anh quá đáng lắm, hức.

Nhưng Nhạc Chi lại không dám nói như vậy, anh cả đáng sợ lắm, cô thật sự không dám làm trái ý của anh.

Sau khi đếm đủ mười cái, anh cả cuối cùng cũng dừng tay, Tiểu Nhạc Chi run rẩy đứng dậy, nước mắt nước mũi đầm đìa, đến cả bọng mắt cũng sưng lên vì khóc.

Trông vừa đáng thương cũng vừa đáng yêu vô cùng.

Đàm Tưởng Văn nhíu mày nhìn cô, trong mắt anh có ý cười nhàn nhạt, chỉ là Nhạc Chi không nhìn thấy.

Anh nâng mặt cô lên, cô còn tưởng anh lau nước mắt, Nhưng không, anh cả lại chê bai: “Đi vào tắm rửa đi, khóc lem nhem hết rồi, xấu xí quá.”

"..."

Tiểu Nhạc Chi mím môi không dám cãi lời, cô ngoan ngoãn ôm túi xách đi vào phòng.

Mông cô quả thực bị anh đánh đến nóng rát, sưng phồng lên rồi, đến mức không thể biết được ngày mai phải ngồi ghế như thế nào.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Nhạc Chi mở cửa bước ra ngoài liền nhìn thấy Đàm Tưởng Văn đứng ở gian bếp. Mùi thức ăn bốc lên nghi ngút, anh biết cô trở ra cho nên liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn.

“Lại bàn ngồi, Isaac vừa bảo có thể hôm nay không về nhà được, nên em ăn đi rồi đi ngủ. Tay nghề của tôi không tốt như Isaac, ăn không được thì cũng cố mà nuốt xuống.”

“...” Nhạc Chi ngơ ngác nhìn, suốt mười bốn năm, đích thực đây chính là lần đầu tiên mà cô thấy anh cả bắt tay vào bếp: “Anh nấu ạ?”

Tiểu Nhạc Chi rụt rè đi lại: “Có cần em phụ anh một tay không?”

“Em nhìn chỗ này rộng rãi lắm à? Đừng có làm chướng tay tôi, ngồi ở đó đi.”

“Dạ…”

Cô nhìn anh loay hoay ở bếp, dáng vẻ trông rất thuần thục. Khi anh đem đồ ăn tới sau đó quay về ghế sofa đọc kịch bản. Tiểu Nhạc Chi ngơ ngác nhìn món ăn trước mặt, trái tim liền dâng lên một cỗ ấm áp, dường như anh cả đã xem như là một người em gái thật rồi.

Màu sắc và hương vị của thức ăn cũng rất thơm, rất đẹp mắt. Chỉ là khi nếm thử mới biết, nó mặn đến không thể tưởng…

Nhạc Chi suýt chút nữa bị sặc, cô bặm môi ngậm chặt miệng cố không phát ra tiếng, lại lén lút liếc nhìn anh, khi thấy anh không nhìn về phía này.

Đành giấu giếm đổ thêm một ít nước lọc vào, rồi nhắm mắt ăn cho hết.

Dù gì cũng là tấm lòng của anh.

Ăn xong, Nhạc Chi chủ động đem tô đi rửa, sau đó mới nói với Đàm Tưởng Văn một tiếng rồi đi ngủ.

“Anh cả, em cảm ơn ạ… Em đi ngủ trước nhé.”

Anh liếc mắt nhìn cô, tùy ý nói một câu: “Nếu ngày mai không muốn mắt sưng thì nhớ bật máy xông phòng lên.”

Nhạc Chi vui vẻ mỉm cười: “Được ạ!”

Sau khi đọc xong kịch bản, đồng hồ cũng đã hơn mười hai giờ, Đàm Tưởng Văn đứng dậy, mở hộc tủ lấy ra một lọ cao dược.

Anh quay người đi đến phòng cô, lấy khóa dự phòng mở cửa, chỉ khi ngửi được mùi tinh dầu quen thuộc, anh mới yên tâm đóng cửa phòng lại.

Nhận xét về Đừng có làm chướng tay tôi.