Chương 11: Anh không thể cho tôi một cơ hội để nói chuyện được hay sao?!

“Trình thiếu, có một cô gái tên Châu Hải Nhan muốn được gặp ngài, cô ấy đã đợi ở sảnh chờ từ hai giờ chiều đến giờ rồi ạ.”

“Ừm.”

Trình Dực chỉ đáp lại một chữ “ừm” mà không nói gì thêm rồi tắt máy, khiến cho nữ lễ tân kia cũng không biết phải làm sao, kim đồng hồ đã điểm đến năm giờ, cũng là giờ tan làm của bọn họ rồi. Những nhân viên lễ tân cũng không nán lại lâu, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, chỉ riêng nữ lễ tân vừa nãy thì có bước lại chỗ của cô một lúc.

“Cô cũng nên về đi, công ty đến giờ tan làm rồi.”

“À vâng…” Nói là vậy, nhưng tầm mắt của Châu Hải Nhan vẫn luôn nhìn về phía cửa kính phía trong như thể đang trông chờ ai đó bước ra.

“Vừa nãy tôi cũng đã thông báo cho ngài Trình rồi, nhưng ngài ấy không có nói gì thêm, tôi nghĩ cô nên tìm cách liên hệ được với ngài ấy rồi hãy đến đây.”

Nữ lễ tân kia chỉ để lại một câu cuối rồi rời đi ngay sau đó, mặc kệ Châu Hải Nhan muốn đợi thì đợi vì dù gì những người của hội đồng quản trị cũng sẽ không đi bằng cửa này, có lẽ là Châu Hải Nhan không biết điều đó mà cứ ngây ngốc chờ đợi, cô ta cũng đã tốt bụng giúp đỡ rồi, chỉ là do cô xui mà thôi.

Một lát nữa bảo vệ cũng sẽ đuổi đi mà thôi.

Châu Hải Nhan mặc định trong đầu rằng sẽ đợi thêm ba mươi phút nữa thôi, đến đúng sáu giờ tối mà hắn vẫn không muốn gặp thì thôi, cô sẽ đi về.

Trời cứ thế tối dần, nhân viên công ty rồi cũng chẳng còn lại mấy người, bọn họ mỗi lúc đi ngang qua cửa đều nhìn Châu Hải Nhan với con mắt khó hiểu vô cùng.

Nhưng đợi từ hai giờ trưa đến tận lúc này có chút đuối sức, Châu Hải Nhan mở điện thoại lên nhìn thì đã thấy năm giờ năm mươi rồi.

Trình Dực thật sự không cho cô một cơ hội nào nữa sao? Lần trước vì hoảng sợ mà Châu Hải Nhan cắn hắn đến mức bật máu, có lẽ người đàn ông đó đã giận thật rồi.

Cô khẽ thở dài một hơi dài, rồi đem điện thoại cất vào túi, ngay giây phút Châu Hải Nhan cho rằng sẽ bỏ cuộc, sẽ không đợi thêm nữa thì bỗng dưng cửa kính lại tự động mở ra.

Trước mặt cô là thân ảnh cao lớn, đĩnh bạt của người đàn ông đó, đi bên cạnh hắn là nam thư ký riêng của Trình Dực. Vừa nhìn thấy hắn, sự mừng rỡ ở nơi đáy mắt của Châu Hải Nhan càng không thể che giấu, thế nhưng niềm hy vọng vừa mới chớm nở đã nhanh chóng lụi tàn khi đôi con ngươi lạnh lẽo của hắn chỉ liếc nhìn cô đúng một lần và rồi Trình Dực trực tiếp lướt ngang qua mặt Châu Hải Nhan, mà không một chút đoái hoài.

Khiến cho cô không khỏi ngỡ ngàng, vội vàng ôm túi xách chạy theo hắn.

“Trình thiếu… làm ơn dành một chút thời gian cho tôi có được không?”

Thế nhưng sải chân của Trình Dực rất rộng, mặc dù Châu Hải Nhan đã phải gắng sức chạy nhưng vẫn không bắt kịp được hắn, càng hoảng hốt hơn khi thấy Trình Dực đang ngồi vào chiếc xe trước mặt, bất đắc dĩ, Châu Hải Nhan mới phải kêu lớn tên của hắn.

“Trình Dực! Anh không thể cho tôi một cơ hội để nói chuyện được hay sao?!”

Vừa nói xong câu đó là chiếc xe đen bóng kia cũng mất hút giữa dòng người tấp nập. Nhưng Châu Hải Nhan thì lại không cam chịu như thế, rõ ràng là hắn xáo trộn cuộc sống của cô, hai năm trước xem cô là kẻ thay thế cho người phụ nữ khác.

Vậy mà lúc này lại giận cô, còn dùng kế sách hèn hạ đó để bắt Châu Hải Nhan phải chủ động chạy đến tìm hắn.

Mặc dù cô thật sự rất muốn đi về, không muốn phải cầu xin sự cứu rỗi từ Trình Dực nữa, nhưng mà… nếu như vậy, cuộc sống đại học của cô về sau sẽ càng khốn đốn hơn.

Chỉ cần một câu nói của Trình Dực, bài đăng đó nhất định sẽ biến mất không dấu vết, thậm chí là hắn còn có thể đổi trắng thay đen. Chỉ bằng một câu nói của hắn mà thôi, thế nên vì tương lai yên bình sau này của cô.

Châu Hải Nhan liều mạng bắt taxi chạy đến biệt thự của Trình Dực!

...

“Ngài Trình, cô gái kia đã chờ ở dưới cổng biệt thự hơn một tiếng đồng hồ rồi ạ.”

“Mặc kệ cô ta.”

Quản gia nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của Trình Dực, thế nhưng ông vẫn luôn hướng tầm mắt nhìn về thân ảnh nhỏ nhắn của cô gái đang đợi dưới cổng kia.

Châu Hải Nhan đứng ở đó cũng đã rất lâu rồi, mà ông cũng không biết là cô đã đắc tội gì với Trình Dực, hắn ta mặc dù không muốn tiếp xúc với người lạ, nhưng nếu để người ta chờ một khoảng thời gian lâu như vậy, Trình Dực cũng sẽ hỏi thử lý do.

Nhưng đối với cô gái này thì lại không, hắn chỉ lạnh lùng để lại một câu nói “mặc kệ cô ta” rồi tiếp tục công việc dang dở của mình.

Sắc trời bên ngoài cũng đã tối muộn, hơn nữa trang viên này lại nằm ở vùng ngoại ô, xung quanh rất ít người đi lại, càng về khuya càng thêm phần đáng sợ. Vậy mà một cô gái trẻ như Châu Hải Nhan lại đứng một mình giữa nơi vắng lặng người qua mà lại không có một chút sợ hãi.

Nhưng rồi gió bất chợt nổi lên, khí trời rất nhanh đã bốc lên mùi ẩm mốc của hơi đất, những tán cây rậm rạp cũng phải ngả nghiêng trước sức lộng của gió, nó gầm rú rồi lại hung hăng lướt qua mặt của Châu Hải Nhan như vừa giáng một cái tát, như thể đang báo hiệu cho một trận mưa lớn sắp kéo đến.

Vậy mà cô gái nhỏ kia vẫn cứng đầu không chịu rời đi, nhìn cơ thể gầy gò, mảnh khảnh như một ngọn cỏ lau đang cố chống chịu trước cơn gió lớn mà khiến cho lão quản gia cũng cảm thấy có chút đáng thương.

Bản tính lương thiện của ông lại trỗi dậy, lão quản gia ấy lén lút trốn Trình Dực cầm theo một chiếc ô, cùng một chiếc áo khoác chạy xuống cổng dinh thự đưa cho Châu Hải Nhan.

“Cô gái, cô đi về đi, tìm cơ hội khác rồi hãy liên lạc với Trình thiếu, bây giờ ngài ấy đang rất tức giận, e rằng sẽ không muốn gặp cô đâu.”

“Bác ơi… bác có thể nói với ngài ấy giúp cháu một tiếng được không? Điều kiện của ngài ấy cháu sẽ chấp nhận mà…”

Nhận xét về Anh không thể cho tôi một cơ hội để nói chuyện được hay sao?!