Ông cũng không biết giữa hai người họ có uẩn khúc gì, thế nhưng ông không dám nán lại đây quá lâu, sợ Trình Dực thấy được thì ngay cả ông cũng khó mà giữ được mạng sống. Thế nên lão quản gia đẩy chiếc ô và áo khoác vào tay Châu Hải Nhan rồi lật đật quay người rời đi.
“Cô về đi, tôi không giúp được gì đâu…”
“Bác ơi… làm ơn đi mà…” Nhìn bóng lưng cao tuổi ấy rời đi, sự bất lực trong cô càng thêm trào dâng, càng không biết phải làm thế nào thì Trình Dực mới chịu bỏ qua cho cô.
Cuộc sống của Châu Hải Nhan còn chưa đủ vất vả hay sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy…
Châu Hải Nhan bất lực ngồi thụp xuống trước cổng trang viên tối đen. Cô không muốn khóc, không muốn bản thân mình trở thành bộ dáng yếu đuối như vậy, nhưng sự uất ức trong lòng cứ tức nghẹn ngay tại cổ họng, khóe mắt cảm giác có chút chua xót, sóng mũi cũng có chút cay cay.
Yếu đuối cái gì chứ? Mấy năm qua đã bền vững kiên trì như thế nào?
Chỉ là gặp lại Trình Dực thôi mà, vì sao mỗi lần hắn xuất hiện thì đều có thể khiến cho một Châu Hải Nhan mạnh mẽ liền trở thành một kẻ yếu đuối, bất lực như thế này cơ chứ?
Rồi bỗng dưng trên gò má cô lại cảm thấy ươn ướt, Châu Hải Nhan nhìn lại mới nhận ra trời đã mưa từ lúc nào, thứ nước ấm nóng này cô còn chẳng phân biệt được đó là nước mưa hay là nước mắt nữa rồi.
…
“Trình tiên sinh… cô bé đó muốn bảo rằng, yêu cầu của ngài cô ấy sẽ chấp nhận…”
“Tôi đã bảo là mặc kệ cô ta, ông nghe có hiểu hay không?”
Bị Trình Dực quát lên một tiếng như vậy, lão quản gia lập tức liền ngậm chặt miệng, tự giác rời khỏi phòng của hắn. Ông khẽ thở dài một tiếng, trong lòng có chút không an tâm, thôi thì dù gì ông cũng đã chuyển lời giúp Châu Hải Nhan rồi.
Phần còn lại chỉ mong Trình Dực sẽ đổi ý định.
Còn về phía cô, lâu như vậy chắc Châu Hải Nhan cũng rời đi, lão quản gia vẫn đinh ninh điều đó cho tới khi ông vô tình liếc mắt nhìn ra cửa sổ, trời mưa như trút nước xối xả đổ lên thân xác nhỏ bé nằm gọn một góc ở dưới kia…
Lão quản gia không khỏi cả kinh, liền tông cửa chạy vào phòng của Trình Dực một lần nữa.
“Trình tiên sinh! Không ổn rồi…”
“Chung Hòa, ông chê mình sống như vậy là đã quá lâu rồi đúng không?”
“Nhưng… nhưng mà cô bé kia đã ngất trước cổng trang viên rồi ạ, hơn nữa trời vẫn còn đang mưa…”
“Mẹ kiếp!” Nghe quản gia nói như vậy, Trình Dực chửi đổng lên một tiếng, rồi đẩy ghế đứng dậy vội vàng bước xuống cổng trang viên.
Quả thật là bên ngoài trời đang mưa rất lớn, hắn vậy mà còn chẳng buồn che ô, cứ thế từng bước lớn như đang chạy hướng ra ngoài cánh cổng. Giữa màn mưa trắng xóa cùng với sức gió rít gào tát vào mặt của Trình Dực từng cơn một đến đau rát.
“Thiếu gia, trời đang mưa rất lớn, người sẽ bệnh mất!” Nhìn chủ nhân của mình dầm mưa như vậy, Chung quản gia bị dọa cho một phen chết khiếp, nếu Trình Dực mà nhiễm bệnh, mọi thứ nhất định sẽ rối loạn lên hết mất thôi.
Nhưng hắn lại chẳng buồn để tâm đến Chung Hòa đang cầm theo một chiếc ô gấp gáp chạy đến để che mưa cho Trình Dực.
Hắn chỉ muốn trừng phạt Châu Hải Nhan một chút, vậy mà người phụ nữ đó lại muốn tìm đường chết!
Ra đến nơi, nhìn thấy cơ thể gầy yếu của cô nằm gọn trong góc tường, áo quần vì nước mưa thấm ướt mà dính sát vào da thịt, gương mặt vì lạnh mà trở nên trắng bệch, ngay cả đôi môi đỏ hồng trước kia cũng phải bị dày vò đến mức tái đi.
Khiến cho Trình Dực không khỏi đau lòng, nếu như cô tuyệt đối ngoan ngoãn hắn cũng chẳng phải làm đến mức này.
Trình Dực cởi áo khoác ngoài ra cúi người ôm cô vào lòng rồi bước vào bên trong, nghiêng người ra lệnh cho Chung Hòa.
“Gọi Thẩm Trí đến đây.”
…
Châu Hải Nhan đã có một giấc mơ, mặc dù đó không phải là ác mộng, nhưng nó lại là thứ ký ức dai dẳng ám ảnh mãi trong đầu cô không muốn buông.
Vào năm mười sáu tuổi đó, là lần đầu tiên Châu Hải Nhan gặp được Trình Dực.
…
“Tiền mày nợ bọn tao khi nào mới chịu trả?”
“Các anh cho tôi thêm vài ngày nữa, tôi sẽ chuẩn bị kịp mà… vài ngày nữa thôi…”
“Mày hứa từ tháng trước cho đến tháng này rồi đấy? Mày nghĩ mày đổi trọ thuê thì bọn tao sẽ tìm không ra mày chắc?” Tên đầu trọc túm lấy mớ tóc của Vu Mỹ Oánh giật mạnh lên trên, da đầu như muốn tróc ra, đau đến mức khiến bà ta phải ứa nước mắt.
“Tôi xin lỗi… tôi không dám nữa… các anh cho tôi thêm ít ngày, tôi sẽ trả mà…”
Vu Mỹ Oánh quỳ gối dưới đất không ngừng khóc lóc cầu xin, trước mặt bà ta là lũ bặm trợn cho vay nặng lãi ở các sòng bài.
Tình cảnh nợ tiền như thế này đối với các con nghiện bạc cũng chẳng còn gì lạ lẫm. Lúc mới bắt đầu thì Vu Mỹ Oánh ăn được rất nhiều, nhưng với kẻ thất học như bà ta thì tất nhiên sẽ không nhìn ra được mánh khóe của bọn chúng.
Vốn dĩ là thả con tép để bắt con tôm, dần dần Vu Mỹ Oánh vì thấy lời quá nhiều mà nổi lên lòng tham không đáy, lúc mà bà ta đắm chìm vào cờ bạc cũng là lúc số nợ chồng chất không thể cứu vãn được nữa.
Vì muốn gỡ gạc lại số tiền đã mất, bà ta không ngần ngại vay tiền của bọn chúng đắp vào lỗ hổng cờ bạc của mình, cho nên mới có hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Tên đầu trọc bực dọc thở dài một tiếng, hắn liếc mắt nhìn xung quanh ngôi nhà tồi tàn, rách nát này mà phàn nàn một tiếng.
“Thậm chí căn nhà này còn chẳng có gì để siết nợ, bây giờ bọn tao không muốn cho mày thêm cơ hội nữa, một là trả hoặc không…” Hắn rút ra một điếu thuốc ngậm trên miệng rồi nói tiếp: “Rút đi một ngón tay.”
Vu Mỹ Oánh nghe đến đây liền sợ tới mức xanh mặt, bà ta nửa quỳ nửa bò đến trước mặt tên đó, khẩn thiết van nài hắn một lần nữa.
“Con gái của tôi sắp về rồi… trên người nó có một món đồ quý giá, đợi nó về tôi đem thứ đó cầm cố cho ngài có được không?”
Mà vừa hay Châu Hải Nhan cũng vừa tan học về đến nơi, vừa mở cửa ra thì cảnh tượng khốn cùng đó liền đập vào mắt.
“Các người là ai?! Tại sao lại ở trong nhà tôi?!”