Chương 10: Cho tôi xin tên của cô.

Châu Hải Nhan hoang mang đến mức không đủ bình tĩnh để nghĩ được điều gì, cô lấy tay cào mạnh lên mái tóc của mình đến rối bời. Một lúc sau lại ngẩng đầu dậy, với tay lấy điện thoại từ trong túi xách ra, tìm lại bài viết đó mà đọc.

Chỉ mới hai tiếng đồng hồ mà lượt tương tác đã cao đến như vậy, chỉ là người đăng bài viết này lên lại khóa bình luận đi, hơn nữa còn là bài đăng ẩn danh, cho nên không thể biết được kẻ nào đứng phía sau.

Châu Hải Nhan thực sự không muốn đến trường nữa, cô chỉ muốn trốn tránh hiện thực tàn nhẫn này mà thôi… thế nhưng ngày mai cô lại có tận hai bài kiểm tra kết thúc môn.

Nếu như không đến thì phải học lại, nhưng cũng đồng nghĩa với việc sẽ phải tốn thêm một khoảng phí thi lại nữa.

Châu Hải Nhan siết chặt điện thoại trong tay, cô cứ ngồi thẫn thờ như vậy mất một lúc, rồi bất chợt lại mở điện thoại lên lục tìm trong danh bạ cái tên đã quá quen thuộc kia.

Cũng may là Châu Hải Nhan không có thói quen xóa đi liên lạc cũ, cho nên số của hắn vẫn còn ở trong máy cô suốt hơn hai năm nay chỉ là cô đã chặn đi mà thôi, thế nhưng sau khi tìm thấy rồi, Châu Hải Nhan vẫn không có can đảm để nhấn gọi.

Nhưng rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào, chỉ vài phút sau cô thật sự là nhấn vào phím gọi đến.

Với cái tên danh bạ mà đã bị cô cho vào danh sách chặn suốt hơn năm qua: Trình thiếu.

Tiếng chuông chờ vang lên một lúc rất lâu, vang lâu đến mức khiến cô phải thấp thỏm lo sợ rằng có lẽ nào Trình Dực đã đổi số rồi hay không.

Tiếng chuông cứ vọng mãi mà không thấy đầu dây bên kia nghe máy, niềm hi vọng trong Châu Hải Nhan mỗi lúc một tàn dần, nhưng ngay khi cô tính là sẽ tắt đi thì bỗng dưng đầu dây bên kia lại bắt máy.

“Trình... Trình Thiếu?” Cô muốn hỏi lại một lần cho chắc chắn rằng người bên kia là hắn.

Phải mất một lúc lâu thì âm thanh trầm thấp quen thuộc kia mới đáp lại.

“Có chuyện gì?”

“Anh có thể nào… dành chút thời gian cho tôi được không?...”

“Không rảnh.”

Tút tút tút…

Trình Dực còn không để cho cô kịp nói thêm một lời nào đã tắt máy ngang, Châu Hải Nhan chỉ đành hạ điện thoại xuống rồi trầm mặc nhìn chằm chằm vào màn hình đã tối đen.

Cô phải làm gì bây giờ… Châu Hải Nhan thực sự không thể nghĩ được điều gì nữa, chỉ biết trấn an tâm trí của mình bằng cách tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ không sao. Bài viết đó đang bị khóa bình luận, có khi đám sinh viên của trường chỉ đang đoán mò mà thôi.

Châu Hải Nhan cứ như vậy mà vật vờ trôi qua một đêm đến sáng, vì ngủ không đủ giấc hơn nữa còn căng thẳng quá độ khiến cho gương mặt của cô càng thêm trắng bệch, hốc mắt sâu hoẵm, cùng với quầng thâm to tướng rõ rệt.

Nhưng mà cô cũng chẳng có tâm trạng để trang điểm che đi dấu vết thiếu ngủ này của mình, thế nên Châu Hải Nhan cứ vậy mà đi đến trường, dù gì cũng chỉ là làm bài thi rồi ra về mà thôi, không cần phải chưng diện quá mức.

Suốt cả quãng đường ngồi xe bus, hai bàn tay nhỏ nhắn vẫn luôn đan chặt vào nhau, gương mặt dù có mất sức sống đi chăng nữa vẫn không thể nào che lấp được vẻ xinh đẹp vốn có. Nhưng chỉ cần nhìn những hành động của Châu Hải Nhan cũng có thể hiểu ra rằng cô đang vô cùng căng thẳng, thậm chí suốt quãng đường không một giây phút nào là không cầu nguyện.

Nhưng sự mong mỏi của cô lại không hề có hồi đáp, khoảnh khắc mà Châu Hải Nhan bước chân vào cổng trường, cô có cảm giác giống như toàn bộ ánh mắt đang dồn hết về phía mình.

Không, không phải là “giống như” nữa mà là sự thật, bọn họ thật sự đang nhìn cô bằng những ánh mắt phán xét, dè bỉu, khinh thường, miệt thị.

Toàn bộ những thứ tiêu cực đều đổ về phía cô, chất chồng trên đôi vai gầy nhỏ của Châu Hải Nhan.

“Cô ta vậy mà vẫn còn mặt mũi đến trường kìa, đúng là mặt dày thật, hay là chắc bị chửi nhiều quá nên quen rồi?”

“Hôm qua bọn tôi có rủ ả đi sinh hoạt khoa, mà ả lấy lý do công việc ra để từ chối.” Một nữ sinh khác ké miệng vào, bật cười thành tiếng: “Nhìn cái sắc mặt đó chắc là đã phải “cày cuốc” cả đêm rồi, haha.”

Bọn họ là đang cố tình nói lớn vì muốn để cho Châu Hải Nhan nghe thấy, và tất nhiên là cô đã nghe được rồi, nhưng với góc độ của bọn họ, thì Châu Hải Nhan lại giống như chẳng có để tâm gì mấy, nhưng thật ra là hai tay của cô đang run lên, cố tự nhủ để trấn an bản thân, kéo mũ áo khoác trùm qua đầu rồi cứ vậy mà lẳng lặng đi vào bên trong.

Không sao cả… mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Nếu Châu Hải Nhan là người dễ dàng gục ngã thì cô đã không cố gắng chống đỡ cuộc sống cho đến tận ngày hôm nay.

Sau khi làm bài thi xong, Châu Hải Nhan nộp bài rồi ra khỏi lớp sớm nhất, sau đó liền bắt xe chạy đến công ty của Trình Dực.

“Không biết quý khách muốn tìm gì?” Thấy Châu Hải Nhan đi tới, nhân viên lễ tân của công ty cũng tươi cười rạng rỡ nhìn cô.

“Tôi muốn… tìm Trình tiên sinh.”

Nhắc đến cái tên đó, bỗng dưng nét mặt của nhân viên kia liền nghiêm lại, nhưng ít nhiều vẫn giữ thái độ lịch sự mà hỏi Châu Hải Nhan.

“Cho tôi xin tên của cô.”

“Châu Hải Nhan.”

“Cô có hẹn trước không?”

“Tôi không.”

Nữ lễ tân kia sau khi nhận được câu trả lời thì vẻ tao nhã, lịch sự cũng không còn nữa, thay vào đó là ánh mắt phán xét cùng với bộ dáng vô cùng mất kiên nhẫn đáp lại.

“Nếu không có lịch hẹn trước, thì chúng tôi không thể tiếp nhận yêu cầu này của cô, mời cô về cho.”

“Tôi…” Châu Hải Nhan biết rằng dù mình có nói thêm điều gì nữa thì nữ lễ tân đó vẫn sẽ không thay đổi chủ ý, mà cô cũng không muốn mặt dày làm phiền người ta.

Đành rời khỏi quầy lễ tân, bước lại hàng ghế chờ rồi ngồi xuống, từ giờ đến tối muộn rồi cũng sẽ gặp Trình Dực được thôi.

Không sao, riêng việc kiên nhẫn này Châu Hải Nhan làm rất tốt.

Và quả thật là cô ngồi đợi từ lúc mặt trời còn ở trên đỉnh đầu cho đến khi chuyển qua xế chiều, cho tới khi sắp đến giờ tan làm rồi mà vẫn chưa thấy rời đi.

Nữ lễ tân đó cũng có chút cảm thấy nể phục sự kiên nhẫn này của cô, hơn nữa Châu Hải Nhan không giống với đám phụ nữ hay đến đây làm ầm ĩ vì không thể gặp được Trình Dực.

Cô ta cẩn thận đánh giá một lượt, mặt mũi trẻ như vậy chắc là còn học đại học, hơn nữa cũng rất hiểu chuyện. Nữ lễ tân đó bỗng nhiên đổi ý, cô ta khẽ chậc lưỡi một cái rồi nhấc điện thoại bàn lên.

“Trình tiên sinh, có một cô gái tên Châu Hải Nhan muốn được gặp ngài, cô ấy đã đợi ở sảnh chờ từ hai giờ chiều đến giờ rồi ạ.”

“Ừm.”

Nhận xét về Cho tôi xin tên của cô.