Chương 3: Em là vật sở hữu của tôi!

Đàm Tưởng Văn mới đứng dậy, bước đến phòng của Nhạc Chi, dùng khóa dự phòng mở cửa, sau khi ngửi được mùi tinh dầu quen thuộc.

Anh mới bước vào…

Đóng cửa lại.

Đàm Tưởng Văn không vội tìm đến bên gi/ư/ờ/ng của cô, anh liếc mắt nhìn quanh một lượt. Sau đó chậm rãi đi tới kệ tủ đầu gi/ườ/ng, cầm lấy điện thoại của Nhạc Chi, vuốt mở màn hình, quen thuộc như thể đã làm điều này rất nhiều lần.

Sau khi nhìn thấy một loạt số liên lạc mới được thêm vào danh sách bạn bè của Nhạc Chi. Đàm Tưởng Văn liền cau mày, đặc biệt chú ý đến cái tên nam tính ở ngay trước mắt.

Tống Huyền Tây.

Anh bấm vào, màn hình tin nhắn hiện ra, hai đầu chân mày liền gắt gao nhíu lại khi nhìn thấy đoạn tin gửi đến từ người kia chỉ mới khoảng hơn một tiếng trước.

“Chi Chi đã về nhà an toàn chưa? Tiểu khu mà Chi Chi đang ở vừa vặn lại thuận đường với tôi, lần tới nếu như không có người đưa đón, thì đừng ngại cứ gọi tôi đến nhé.”

Ánh mắt của Đàm Tưởng Văn liền sâu lại, anh liếc nhìn sang Tiểu Nhạc Chi đang ngủ say trên gi/ườ//ng.

Cơ hàm khẽ nghi/ến: “Hôm nay em lại còn dám ngồi trên xe đàn ông cơ đấy!”

Đàm Tưởng Văn kéo ngang số liên lạc đó, thẳng tay bấm vào nút chặn. Thậm chí, chỉ cần trong sổ liên hệ của cô có tên con trai, anh đều đem số của người ta mà hủy đi mất.

Sau đó mới đặt điện thoại xuống, co gối trèo lên gi/ư/ờn/g, tiến lại gần thân ảnh nhỏ đang ngủ say. Ánh sáng nhu hòa từ đèn ngủ phác họa lại gương mặt trong trẻo của cô, đôi hàng mi cong nhắm hờ, hơi thở đều đặn, quả thực là ngủ rất ngoan.

Dù anh có tùy ý làm loạn trên thanthe cô thì Tiểu Nhạc Chi cũng không hề phát hiện.

Tinh dầu xông phòng mà anh đem về đều là loại có dược liệu, còn được Đàm Tưởng Văn cho người thêm vào một vài giọt a/n th/ần. Bấy nhiêu đó không đủ để gây hại đến sức khỏe, nhưng trái lại còn khiến giấc ngủ càng thêm say.

Va'y a'o bị anh ke'o lên cao, nhìn thấy tình trạng đáng thương của cô ngay lúc này, Đàm Tưởng Văn hơi nhíu mày, có lẽ là không làm được nữa rồi.

Hai bộ phận riê/ng t/ư đều vì anh mà sư/ng đỏ cả lên.

Có lẽ là vì lần trước anh say, cho nên mới không kiểm soát được hành vi của mình.

Hôm nay trợ lý cũng báo lại cho anh, Tiểu Nhạc Chi đã tự mình đi khám bác sĩ. Dù hôm nay Đàm Tưởng Văn tức giận là thật nhưng có lẽ anh tạm thời không thể m/ạnh tay trừ/ng ph/ạt cô được rồi.

Đàm Tưởng Văn cũng không thể biết được bản thân mình đã lậm sâu vào hành vi sai trái này từ lúc nào.

Rõ ràng trước kia chỉ là một con bé tròn quay mũm mĩm, năm dài tháng rộng, anh cũng chẳng hề nhận ra cho đến khi lũ bạn bên cạnh năm lần bảy lượt hỏi về cô.

Đàm Tưởng Văn mới kỹ lưỡng nhìn lại, con bé mà anh luôn miệng chê bai xấu xí, bây giờ lại xinh đẹp đến vậy.

Thậm chí Tiểu Nhạc Chi không cần làm gì cả, cô chỉ cần đứng trước mặt, anh đã có thể phát sinh phản ứng. Huống hồ gì là đêm thanh mộng đẹp, dáng người th/on thả m/ềm m/ại, mùi hương tinh khiết của t/ri/n/h n/ữ phảng phất phác họa lại dưới mắt anh.

Anh không phải Liễu Hạ Huệ, càng không thể khống chế được "mặt tối" của mình.

Anh qu/ỳ g/ối, cánh tay phải loát động liên tục, Đàm Tưởng Văn nhọc nhằn thở dốc.

Một dòng điện chạy thẳng từ h/ạ th/ân truyền dọc lên đến đại não, anh nghi/ến ch/ặt hàm răng, gắt gao chuyển động tay phải của mình, không tới vài phút sau anh liền kề sát vào khuôn miệng đáng yêu mấp máy ngáy nhỏ của cô mà g/ầm nhẹ.

“Chi Chi, em là vật sở hữu của tôi!”

Sáng hôm sau, Nhạc Chi tỉnh dậy liền cảm thấy trong miệng mình có vị tanh rất lạ, nhưng thân thể hôm nay lại thoải mái vô cùng, ng*c không còn thấy đ/au, benduoi cũng không có ẩ/m ướ/t.

Thế nên “vị tanh” kia, Nhạc Chi cũng không để trong đầu, bất quá chỉ nghĩ rằng buổi sáng mới tỉnh dậy nên dị/ch vị giác có hơi đắng đắng mà thôi.

Cô mở cửa phòng bước ra ngoài, trong căn hộ không một bóng người, dường như các anh đã đi làm từ sớm, thậm chí Đàm Niệm Văn còn lo lắng cho cô mà để lại thư tay.

[Anh cả hôm nay có chương trình phỏng vấn nên rời nhà từ sớm, còn anh thì dạo gần đây ở cơ quan rất nhiều việc, đồ ăn sáng anh đã chuẩn bị sẵn, Chi Chi ăn đi rồi đi học. Đừng nghĩ linh tinh, tầm hai tuần nữa anh có thể rảnh rỗi được rồi, lúc đó sẽ đưa em đến trường sau.]

Tiểu Nhạc Chi tủm tỉm mỉm cười, thật ra cô chỉ lo sợ mình vụng về không khiến anh cả hài lòng mà thôi. Chứ chưa bao giờ dám oán trách gì các anh cả, anh hai cũng đã đối xử với cô rất tốt từ khi còn bé rồi, mặc dù biết cô chẳng phải là em gái ruột thịt của mình.

Nhạc Chi gấp gọn lại lá thư, nhét vào trong cặp sách, cô kéo ghế ngồi xuống ăn nhanh bữa sáng rồi đi học.

Giữa đường đến ga tàu điện, bỗng dưng một chiếc xe thể thao chạy tới, Nhạc Chi nghiêng đầu nhìn qua liền thấy Tống Huyền Tây vừa hạ kính xuống.

“Chào.”

“A… Xin chào.” Nhạc Chi lễ phép cúi đầu.

“Lên xe đi, tôi đưa Chi Chi đến trường.”

Cô lắc đầu, muốn từ chối, thậm chí còn không hiểu vì sao Tống Huyền Tây lại ở chỗ này: “Không cần đâu ạ, đàn anh cứ đi tr…”

Anh giống như không cho phép cô từ chối, hất cằm một cái:

“Nhanh lên, sắp trễ giờ rồi đấy, Chi Chi mà cuốc bộ từ đây đến ga tàu, rồi đợi tàu đến trường phải hơn ba mươi phút, lần sau mà muốn tự đi tàu thì đi sớm hơn một tiếng mới kịp.”

“...”

Nghe Tống Huyền Tây nói như thế, Nhạc Chi hết cách đành phải ôm lấy túi xách ngồi lên xe của anh.

“Em cảm ơn ạ.”

“Đừng khách sáo, nghĩa vụ mà người coi sóc nên làm thôi.”

Bẫng đi được một khoảng yên lặng, bỗng dưng Tống Huyền Tây đột nhiên hỏi: “Chi Chi ghét tôi lắm à?”

“A hả? Sao đàn anh lại hỏi như vậy?”

“Chi Chi chặn số của tôi đó thây? Sao vậy? Hôm qua tôi làm gì khiến Chi Chi khó chịu à?”

Nhạc Chi nghe vậy mới giật mình: “Em có sao?” Cô vội vàng cầm lấy điện thoại ra muốn kiểm tra.

Nhưng sực nhớ, đến tận cuối năm lớp 12, anh cả mới cho phép cô sử dụng điện thoại, thế nên mấy thứ công nghệ cao này, cô hoàn toàn mù tịt.

Thấy Nhạc Chi im lặng một lúc lâu như vậy, Tống Huyền Tây liếc nhìn xuống màn hình điện thoại, mới biết là cô đang bối rối, anh bật cười.

“Đưa điện thoại đây, không biết xài à?”

Nhạc Chi cũng lúng túng đưa cho anh, lại mím môi nhìn Tống Huyền Tây bấm bấm gì đó trong điện thoại, rồi đưa cho cô xem.

“Đây này, em chặn tôi rõ ràng, vì sao lại chặn?”

Nhìn số liên lạc của Tống Huyền Tây nằm trong danh sách đen, Nhạc Chi bối rối vô cùng: “Em xin lỗi… Chắc là em bấm nhầm ở đâu đó.”

Tống Huyền Tây híp mắt nhìn cô, lại nghĩ đến cả điện thoại cũng phải mò mẫm như vậy thì làm sao biết được cách chặn, anh phất tay một cái.

“Thôi bỏ đi, lần sau đừng nghịch linh tinh nữa là được.”

Nhạc Chi cũng không biết nên phải giải thích với anh thế nào, mới vào trường được ngày đầu tiên. Cô cũng rất sợ phải mất lòng với người khác, nhất là những đàn anh đàn chị của mình.

Nghe Tống Huyền Tây nói như vậy, Nhạc Chi cũng chỉ biết đáp lại bằng lời xin lỗi nhỏ xíu trong miệng rồi im lặng hẳn.

Cô làm sao mà biết được chính Đàm Tưởng Văn là người đã chặn hết mọi liên hệ là con trai. Thậm chí, Nhạc Chi làm sao mà ngờ được, chuyện cô đồng ý ngồi xe của Tống Huyền Tây cũng được người ta báo cáo lại với anh cả.

Sắc mặt của anh lúc này, tối đen như chưa từng thấy.

Nhận xét về Em là vật sở hữu của tôi!