Chương 7: Anh… muốn gì ở tôi?

“Con nghe đây ạ.”

“Bây giờ ý của mày là thế nào? Mày thích kể lể chuyện tiền bạc phải không?”

“Con không có, chỉ là tháng này cũng phải gần bốn mươi triệu rồi, bao nhiêu đấy vẫn không đủ sao? Đừng bảo với con là mẹ… vẫn còn đánh bạc đấy chứ?”

Vì bị nói trúng tim đen, bà ta chột dạ mà im lặng mất một lúc mới lên tiếng phản bác lại.

“Một cái miệng ăn của mày làm sao bằng ba cái miệng ăn ở nhà này mà mày bảo hơn bốn mươi triệu là đủ hả? Hơn nữa, đánh bạc thì sao? Một lần tao ăn thì gấp mười lần mày chuyển về!”

“Nhưng mẹ nhìn đi, bao nhiêu năm rồi mẹ có ăn được bọn họ một đồng một cắc nào không? Hơn nữa anh hai cũng đã gần ba mươi tuổi rồi mà mẹ? Anh cũng đi làm mà… một mình con làm sao nuôi được cả nhà mình hả mẹ!”

Châu Hải Nhan vì ấm ức mà cao giọng hơn bình thường một chút, nhưng lập tức liền bị bà ta quát lại.

“Bây giờ mày còn dám quát tao?! Mày quên bố mày chết vì ai rồi hả?!”

Lại nữa rồi, mỗi lần cãi nhau như vậy, bà ta lại lấy cái lý do vì Châu Hải Nhan đã khiến cho bố chết đi, để mà đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu cô.

Vì ông mất, khiến cho mẹ suy sụp, dẫn đến lao vào con đường nghiện ngập bài bạc.

Vì ông mất, mà gia đình nhỏ này không còn ai đứng ra làm trụ cột nữa.

Cũng vì ông mất, mà cô lại là kẻ gián tiếp gây ra cái chết cho bố, thế nên cô phải làm thay cả nhiệm vụ của ông, nuôi sống cả gia đình này!

Châu Hải Nhan không nhẫn nhịn được thêm nữa, cô lập tức tắt ngang cuộc trò chuyện trong khi bà ta vẫn đang mắng mỏ không ngừng, sau đó liền tháo sim rồi vứt thẳng ra ngoài cửa sổ.

Chỉ có như vậy, mọi thứ mới có thể bình yên được một chút, giữa phòng bệnh trắng xóa lạnh lẽo không có một chút hơi ấm nào, chỉ thấy được cơ thể gầy gò nhỏ bé của Châu Hải Nhan vẫn đang cuộn tròn trên giường bệnh, cô gục mặt lên đầu gối ngồi yên như vậy một lúc rất lâu, rồi bỗng dưng hai bả vai mảnh khảnh bất giác run lên bần bật.

Cố gắng nén xuống tiếng khóc nức nở giữa phòng bệnh mà không một ai hay biết.

Hơn hai năm nay cuộc sống của cô vẫn luôn như vậy, ngẫm lại thì trên mạng có một câu nói có vẻ rất phù hợp với bản thân của Châu Hải Nhan.

“Khóc suốt một đêm dài rồi sáng mai vẫn phải tỉnh táo đi làm như thể chẳng có việc gì xảy ra.”

Nhìn vào tấm gương phản chiếu lại hình ảnh của mình, Châu Hải Nhan chỉ biết thở dài bất lực khi thấy hai bọng mắt đang sưng to, hơn nữa quầng thâm cũng vô cùng rõ rệt.

Không cần phải nói, cũng biết rằng đây chính là hậu quả cho việc thức trắng một đêm vào tối hôm qua, Châu Hải Nhan rời giường, cô thu dọn lại vật dụng cá nhân của mình cho vào túi, thay bộ đồ bệnh nhân ra rồi rời khỏi phòng bệnh.

Đi xuống quầy tiếp tân thì mới biết tiền là viện phí đều đã được trả đầy đủ. Có lẽ là Kỳ Vũ đang thanh toán toàn bộ rồi, nghĩ đến đây Châu Hải Nhan lại có chút khó xử hơn, vì anh đã giúp cô quá nhiều, vậy mà Châu Hải Nhan thậm chí còn chưa thể trả được một phần mười những gì mà anh đã làm cho cô.

Ân huệ mỗi lúc một nhiều, Châu Hải Nhan sợ rằng dù cô có phải làm cả đời này cũng không đủ để trả hết cho Kỳ Vũ. Mà Châu Hải Nhan cũng chẳng biết anh làm vậy là có mục đích gì, mặc dù biết rõ cô sẽ không có đủ khả năng để trả cho anh, nhưng Kỳ Vũ vậy mà vẫn muốn giúp.

Sau khi ra tới bên ngoài cổng bệnh viện, Châu Hải Nhan trầm mặc ngước mắt nhìn lên bầu trời, nhưng chỉ thấy một màu xám xịt giăng ngang, có lẽ là sắp mưa rồi.

Châu Hải Nhan lấy từ trong túi xách ra một chiếc kính râm đeo lên để che đi quầng thâm và bọng mắt sưng húp của mình. Sau đó đi bộ tới trạm xe bus gần nhất ngồi chờ, đồng hồ trên tay chỉ điểm cũng đã hơn ba giờ chiều, vừa hay hôm nay cô cũng có một tiết vào lúc bốn giờ, đi xe bus về trường chắc cũng sẽ kịp thôi.

Mà nào ngờ chỉ mới ngồi được một chút đã thấy một chiếc xế hộp đen bóng tiến lại gần trạm xe bus, Châu Hải Nhan cũng không mấy để tâm đến, cho tới khi chiếc xe dừng lại trước mặt cô thì Châu Hải Nhan mới sững sờ nhìn lên.

Kính xe chậm rãi hạ xuống và rồi gương mặt quá mức quen thuộc kia lại hiện ra trước mắt cô, đôi con ngươi đen láy vì kinh ngạc mà thoáng dao động nhẹ, nỗi sợ hãi rất nhanh đã xâm chiếm lấy tâm trí của Châu Hải Nhan.

Trình Dực? Hắn làm sao lại xuất hiện ở nơi này?!

Nhưng cô không muốn gặp hắn, ngàn vạn lần không muốn gặp lại hắn. Châu Hải Nhan không có thời gian để nghĩ nhiều, cô lập tức cầm lấy túi xách rồi vội vàng đứng dậy chuẩn bị bỏ chạy.

Nhưng chỉ vừa nhấc chân lên được hai bước thì trước mặt Châu Hải Nhan đột nhiên xuất hiện một bóng dáng vô cùng cao lớn, có lẽ là phải hơn một mét tám, hắn ta toàn thân âu phục đen bóng, khuôn mặt nghiêm túc hung hăng trợn mắt liếc nhìn xuống cô.

Khiến cho Châu Hải Nhan sợ đến mức tay chân bủn rủn, khác biệt về kích cỡ nhiều như thế này, e rằng nếu cô dám bỏ chạy có khi tên vệ sĩ này sẽ bẻ gãy cổ cô thật mất. Hắn không nói một lời trực tiếp đưa tay mở cửa xe, động thái như thể đang muốn cô ngồi vào bên trong.

Châu Hải Nhan nuốt nước bọt liếc mắt nhìn vào liền thấy Trình Dực đang ngồi ở ghế trong, đôi chân dài vắt chéo qua nhau, gương mặt điển trai lạnh lẽo không có một chút cảm xúc nào, hắn ngước mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một khắc cũng không nghiêng đầu về phía cô. Nhưng với góc độ này càng thấy góc nghiêng của hắn sắc sảo, tinh tế hơn.

Vì Châu Hải Nhan chần chừ mãi vẫn chưa chịu ngồi vào, khiến tên vệ sĩ kia mất kiên nhẫn, hắn mạnh mẽ hắng giọng một tiếng liền khiến cô giật thót mình, như bị ma xui quỷ khiến mà lập tức khom người chui vào trong xe.

Cửa xe nhanh chóng đóng lại, lúc này gã đàn ông bên cạnh cô mới chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua. Ánh mắt hắn thâm thúy như đại dương sâu hút không thấy đáy, con ngươi đen tuyền đầy nguy hiểm cẩn thận quan sát cơ thể của Châu Hải Nhan từ trên xuống dưới.

Vì ánh nhìn tựa lang sói của hắn như muốn thiêu đốt từng tấc da thịt của cô càng khiến Châu Hải Nhan mất đi tự nhiên, căng thẳng đến mức xương cốt cứng đơ, khó khăn lắm mới có thể mở miệng.

“Anh… muốn gì ở tôi?”

Trình Dực vậy mà lại không trả lời câu hỏi của cô, hắn cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Châu Hải Nhan, rồi cũng không nói một lời đem mắt kính của cô kéo xuống. Vì xảy ra quá nhanh cho nên Châu Hải Nhan cũng không kịp ngăn hắn lại.

“Cô khóc?” Trình Dực trầm giọng hỏi, thế nhưng khẩu khí của hắn lại mang theo một chút tức giận.

“Kh… không có.”

“Con mắt cô sưng lên như vừa bị đấm thế này lại bảo không khóc?”

Nhận xét về Anh… muốn gì ở tôi?