Mà không hiểu vì sao, có lẽ là số của cô may mắn, vừa nãy về nhà chỉ đóng cửa lại mà quên khóa chốt. Khoảng hơn mười hai giờ đêm, Tú Linh cũng vừa tan làm, bởi vì sai sót của mình mà khiến Châu Hải Nhan phải bị sỉ nhục như vậy, cho nên lúc tan tầm, Tú Linh có mua thêm một ít bánh trái đem đến phòng trọ của cô.
Sau khi gõ cửa ba, bốn lần mà không thấy người bên trong xảy ra động tĩnh gì, Tú Linh cũng có chút lo lắng. Hơn nữa, điện thoại vậy mà gọi cũng không nghe máy, nghĩ lại mới nhớ, Kỳ Vũ có bảo Châu Hải Nhan bị chuốc đến say mèm, có lẽ bây giờ vì say quá đã ngủ rồi cũng nên.
Đinh ninh là như vậy, Tú Linh cũng không nghĩ ngợi nhiều, định bụng cứ quay về trước, ngày mai rồi đến thăm cũng chưa muộn.
Vậy mà trong lúc chuẩn bị rời đi, chẳng biết ma xui quỷ khiến gì Tú Linh lại nắm lấy tay nắm cửa, vặn nhẹ một cái đã mở ra mới khiến cô hoảng hồn.
Châu Hải Nhan làm cái gì mà ở nhà một mình cũng không khóa cửa?
Cô cứ thế bước vào, đặt túi bánh trái xuống bàn tròn sau đó nhỏ giọng gọi.
“Hải Nhan? Em ngủ rồi hả?”
Thế nhưng cửa phòng ngủ thì lại mở toang, trên giường cũng chẳng có ai, Tú Linh thấy vậy bèn vào phòng tắm tìm thử, ai ngờ cửa phòng tắm chỉ vừa mở ra, cô nàng liền bị dọa cho một phen khiếp vía.
“Hải Nhan!”
…
Châu Hải Nhan cũng chẳng nhớ mình đã ngủ bao lâu, nhưng lúc tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh, mùi thuốc khử trùng rất nhanh đã chạy xộc vào mũi cô. Phải mất một lúc Châu Hải Nhan mới nhận ra là bản thân đang nằm ở bệnh viện.
Sao lại ở bệnh viện cơ chứ? Cô nhớ tối hôm qua còn đang tắm và hình như… là cô đã ngủ quên ở trong phòng tắm.
Và rồi Châu Hải Nhan không còn ký ức gì về những chuyện đã xảy ra sau đó nữa, dường như là có người đã đưa cô đi bệnh viện. Nếu như cô không may mắn đến vậy, ngủ ở trong bồn tắm chứa đầy nước mà không một ai hay biết thì sẽ thế nào?
Liệu cô có còn ngồi ở đây được nữa hay không cơ chứ? Châu Hải Nhan ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, mặc dù cuộc sống vốn dĩ khó khăn là thật, nhưng vì gánh nặng và áp lực chúng không cho phép cô được quyền nghĩ đến cái chết!
Còn công việc… phải rồi còn công việc nữa! Châu Hải Nhan loay hoay tìm điện thoại di động, nhưng mãi vẫn không thấy, sắc trời bên ngoài thì đang dần tối lại. Khoảng thời gian này vào những ngày bình thường thì cô đã đến hội quán làm việc rồi.
Châu Hải Nhan cũng không dám nghĩ nhiều, cô vội vàng xỏ giày vào, đưa tay bứt ống truyền dịch ra, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh thì cánh cửa phòng bất ngờ bật mở.
“Hải Nhan? Em tính đi đâu?” Người bước vào là Kỳ Vũ, trên tay anh còn cầm theo một lốc sữa tươi với một hộp súp nóng.
“Em… em tính quay lại làm, anh yên tâm em ngủ một đêm dậy đã khỏi bệnh rồi.”
Kỳ Vũ đặt đồ trong tay xuống bàn kính, anh loay hoay đem bát súp mở ra rồi đưa đến tay cho Châu Hải Nhan, vừa thở dài vừa nói.
“Ăn đi, em nào có ngủ một đêm? Là em bị hôn mê hơn một ngày trời rồi, bây giờ mới tỉnh dậy.”
“Lâu vậy sao?” Cô cứ nghĩ mọi chuyện chỉ là tối hôm qua thôi chứ?
“Em đừng làm quá sức nữa, tôi nghe Tú Linh bảo bình thường ngoài việc làm ở hội quán, em còn đi làm thêm?”
“Chỉ là… em có hơi rảnh rỗi… nên muốn tìm việc để làm mà thôi.” Cô thực sự không dám nói rằng, vì hoàn cảnh gia đình mà phải chạy đôn chạy đáo làm việc quần quật đầu tắp mặt tối như vậy.
Kỳ Vũ giúp đỡ cô quá nhiều, riêng tiền để trả cho Trình Dực cô cũng chẳng muốn phải khiến anh thương hại hơn nữa.
“Em rảnh rỗi? Năm nay em mới học năm ba đại học, không lo vào chuyên ngành còn đi làm để làm gì?” Kỳ Vũ đưa điện thoại tới cho cô, lại nói tiếp: “Nếu gia đình có khó khăn, thì cứ nói với tôi, tôi giúp cho em.”
“Làm sao mà… anh biết chuyện đó?” Cô chưa từng nói rằng hoàn cảnh gia đình của mình như thế nào mà? Làm sao Kỳ Vũ có thể biết?
“Tôi vô tình thấy tin nhắn của mẹ em thôi.” Nói xong, Kỳ Vũ đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng anh còn để lại một câu cuối: “Trả lời mẹ đi, nếu cần gì thì tìm đến tôi, đừng có ngại.”
“...”
Châu Hải Nhan khẽ thở dài một tiếng, sâu trong mắt chỉ chứa toàn những vẻ phiền muộn, cô mở điện thoại ra thì thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ và một dãy tin nhắn mà mẹ đã gửi đến.
[Bao giờ con chuyển?]
[Con có đọc tin nhắn không? Sao mẹ gọi cũng không được?]
Hàng chục tin nhắn đã được lược bớt.
[Châu Hải Nhan! Mày lên thành phố rồi thì hay quá nhỉ? Mẹ mày gọi cũng không muốn nghe máy! Nuôi mày lớn bao năm mày trả hiếu như vậy hả?!]
Đọc đến đây trái tim cô dường như thắt lại, tâm trạng nặng nề mỗi lúc càng trì trệ thêm. Mặc dù đây cũng không phải là lần đầu, mặc dù Châu Hải Nhan nghĩ rằng mình đã quen với tình cảnh này…
Nhưng hóa ra là vẫn có chút chạnh lòng.
Cô hít sâu một hơi, nén lại đau thương trong mắt mà soạn tin nhắn trả lời.
[Con bị sốt, hôn mê hơn một ngày bây giờ mới tỉnh, con không cố ý bỏ lơ cuộc gọi của mẹ…]
[Vậy à? Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì chuyển tiền cho mẹ gấp đi! Anh trai con ngày mai không nộp tiền thì mất việc đó!]
Ha… trái ngang thật đấy, ngay cả một lời hỏi thăm “con như thế nào rồi” cũng không thấy.
[Tuần trước con mới gửi hai mươi triệu về mà mẹ? Tuần trước nữa thì gần mười triệu…]
Tin nhắn chỉ vừa gửi đi được một phút, Châu Hải Nhan liền nhận lại một cuộc gọi từ bà ta gọi đến, khiến cô nhất thời bị đứng hình mất một lúc, trầm mặc nhìn vào màn hình đang hiển thị cuộc gọi đến.
Bởi vì Châu Hải Nhan biết rõ nếu bắt máy thì chắc chắn thứ mà cô nghe được sẽ chỉ là những lời chửi mắng, sỉ vả. Thế nên Châu Hải Nhan cứ chần chừ như vậy cho đến khi nhìn lại thì đã thấy cuộc gọi đó tắt hẳn.
Cứ tưởng bà ta sẽ thôi không gọi nữa, nhưng không lâu sau đó, một cuộc gọi khác tiếp tục hiển thị trên màn hình với cái tên vô cùng quen thuộc kia.
Biết là bà ta sẽ không để yên nếu cô không bắt máy, cho nên Châu Hải Nhan hết cách đành phải ấn nút nghe.
“Con nghe đây ạ.”