Chương 8: Con thỏ nhỏ này, vậy mà dám cắn hắn!

“Tôi chỉ bị ngã một chút thôi… không có sao cả.” Châu Hải Nhan lắp bắp trả lời lại, đối diện với người đàn ông này, hắn luôn có một khí thế áp đảo rất mạnh, khiến cho cô đối với hắn luôn có một sự sợ hãi nhất định.

Nhưng câu trả lời đó của Châu Hải Nhan vào tai Trình Dực lại chẳng khác gì một trò hề, hắn cười khẩy một tiếng, mỉa mai lại lời nói của cô.

“Ngã? Vậy cô thử ngã lại cho tôi xem một lần nữa trông có giống hai con mắt sưng húp này hay không?”

“Anh…” Châu Hải Nhan vì câu nói đó của Trình Dực mà cứng họng không biết phải phản bác lại thế nào.

Nhưng cô phải chứng minh lại cho hắn để làm gì cơ chứ? Cô cũng đâu có nghĩa vụ đó!

Châu Hải Nhan cũng không muốn phải cùng hắn đôi co nữa, cô xoay người nắm lấy tay vịn cửa muốn rời khỏi xe thì cổ tay nhỏ của Châu Hải Nhan bất ngờ bị ai đó nắm lấy, kế đến là cả thân thể cao lớn của gã đàn ông phía sau liền dán lên lưng cô, ép sát cơ thể cô vào cửa xe, mùi hoắc hương nam tính thoang thoảng nhanh chóng trượt vào trong cánh mũi, có chút lạ lẫm, nhưng cũng có chút quen thuộc.

“Muốn đi đâu?” Giọng nói trầm thấp vang lên, giữa khoảng không chật hẹp vọng lại bên tai cô như một thứ âm thanh ma quỷ.

“Nếu ngài tìm tôi không có việc gì quan trọng thì làm ơn cho tôi về đi ạ…”

“Từ lúc nào tôi muốn gặp cô thì phải có chuyện quan trọng? Châu Hải Nhan, cô nâng cao giá trị của bản thân mình quá rồi nhỉ?”

“Nhưng hôm trước anh bảo sẽ cho tôi thời hạn một tuần… bây giờ chỉ mới giữa tuần mà thôi…”

“Con thỏ đế năm đó vậy mà bây giờ còn có cái lá gan dám trả treo?”

Vừa nói. hắn vừa thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ép cô dán sát lên cửa xe, đem cơ thể nhỏ nhắn của Châu Hải Nhan vây kín trong lồng ngực, ngang ngược mà nói tiếp.

“Dù ông đây bảo muốn chơi cô ngay tại chỗ thì cô vẫn phải ngậm cái miệng lại rồi ngoan ngoãn dang thật rộng chân ra và rên rỉ ở trước mặt tôi!”

“Anh!” Châu Hải Nhan vì câu nói đó mà ngượng đến đỏ bừng mặt mũi, thậm chí Trình Dực ngang nhiên bật ra một câu nói biến thái như vậy mặc dù gã tài xế vẫn đang ngồi ở trước mặt.

Mà tên tài xế đó sau khi nghe thấy lời nói của hắn thì lập tức liền hiểu chuyện vô cùng, anh ta nhấn nút hạ tấm ngăn cách xuống. Không gian khoang sau bây giờ chỉ còn lại một mình cô và Trình Dực, Châu Hải Nhan lúc này mới nhận ra một điều, hắn không hề có ý định hù dọa mà là hắn nhất định sẽ làm thật.

Cánh tay của Châu Hải Nhan bị hắn giữ chặt, siết mạnh đến mức bắp tay của cô còn phải hằn lại một vết đỏ rực, như thể hắn đang muốn đem xương cốt của cô bóp đến vỡ nát, hàng mi tâm vì đau mà chật vật nhíu lại, hai dòng nước mắt cũng nhanh chóng lách tách chảy xuống đôi gò má trắng hồng, cô nói trong nức nở.

“Trình tiên sinh… tôi xin anh, tiền của anh tôi cũng đã trả rồi… xin anh buông tha cho tôi… tôi không cần gì cả… cũng không cần anh phải yêu tôi… thứ tình cảm năm đó tôi đã sớm xóa nó đi rồi… làm ơn để tôi yên…”

Dù có khóc đến thương tâm như vậy, nhưng nước mắt của cô lại chẳng thể khiến Trình Dực dịu xuống được cơn giận, trái lại chính nó càng khiến cho ngọn lửa trong lòng hắn thêm bùng cháy.

Nhất là khi hắn nghe thấy Châu Hải Nhan bảo rằng cô đã sớm đem tình cảm dành cho hắn xóa đi rồi!

Châu Hải Nhan ngoại trừ hắn ra, Trình Dực không cho phép cô yêu một kẻ khác, một mình hắn, duy nhất chỉ một mình hắn!

Trình Dực giữa chặt cơ thể cô trong tay mình, khẽ cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào căng mọng của cô gái nhỏ dưới thân, Châu Hải Nhan càng cố gắng vùng vẫy, chống cự thế nào thì gã đàn ông đó chỉ cần siết mạnh lực tay một chút đã có thể vây hãm được cô.

Hàm răng cứng đầu của Châu Hải Nhan nhanh chóng bị lưỡi hắn cậy mở, tiến quân thần tốc xông vào xâm chiếm lấy toàn bộ khoang miệng ngọt ngào của Châu Hải Nhan.

Hương vị ngọt ngào thuộc về riêng cô càng khiến Trình Dực tham lam trầm mê vì nó, hòa quyện cùng với vị mặn đắng của nước mắt len lỏi chảy vào, mà khiến hắn phải gắt gỏng chửi thề ở trong lòng.

Mẹ nó! Ngọt ngào hơn bất kỳ thứ gì mà hắn đã từng nếm qua.

Nhưng hưởng thụ không được bao lâu, một cảm giác đau điếng người liền truyền đến đại não, khiến cho Trình Dực phải buông đôi môi của cô ra. Mùi máu tanh nồng nhanh chóng tràn ngập trong miệng, xộc lên đến tận nơi đường mũi.

Con thỏ nhỏ này, vậy mà dám cắn hắn!

Châu Hải Nhan kinh hãi thở dốc nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ kia vẫn còn bàng hoàng trong lo sợ, tay trái lén nắm lấy cửa vịn của xe, dùng sức bật mở rồi tháo chạy ra bên ngoài.

Trình Dực nhìn Châu Hải Nhan chạy đi mà cũng không có ý định sẽ giữ cô lại, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh rút khăn giấy ra lau đi dòng máu vẫn còn chảy trên cánh môi rồi im lặng cúi đầu nhìn xuống nơi đang căng phồng tạo thành một túp lều nhỏ ở đũng quần của mình mà yết hầu khẽ trượt nhẹ một cái.

 

Nhận xét về Con thỏ nhỏ này, vậy mà dám cắn hắn!